Anh thở dài nặng nhọc, sự bất lực hằn sâu trong đôi mắt màu hổ phách. Đôi khi, có những việc ngoài tầm với, chỉ biết bất lực đứng chờ đợi khiến tâm trạng bồn chồn không thôi.
Mộc Trà khẽ nhấc mình mở mắt tỉnh giấc, căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cô ngồi bật dậy nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân. Cô đang mặc trên người bộ pijama lụa, chiếc váy dạ hội được treo ngăn ngắn trên giá... Tiếng bước chân bên ngoài vẳng đến rồi cửa phòng cũng bật mở. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Nhìn thấy anh ta, cô ngạc nhiên không thốt thành lời.
Đôi mắt đào hoa khẽ nhìn cô cười. Anh ta thực sự rất đẹp, bảo sao mà mĩ nhân trên giới thương gia lại bám lấy anh ta nhiều như vậy. Có hoa bám thì chẳng gã đàn ông nào chối từ, có lẽ vì vậy mà anh ta đào hoa, lăng nhăng cũng nên. Lời anh ta nói vang lên cũng trầm ấm, dễ nghe vô cùng:
- Cô dậy rồi sao?
- Sao tôi lại ở đây vậy? Hôm qua anh đã... anh đã...
- Cô nghĩ sao?
Mộc Trà thấy cả người mình như không trọng lực mà rơi tõm xuống hố. Cô nhìn anh ta đang thong dong ngồi xuống ghế vắt chéo chân lên nhau thì muốn cáu nhưng người đàn ông này là ai? Không phải là cô không biết nhưng sao anh ta lại có hứng với cô. Mộc Trà cứ nhìn chằm chằm nhất thời sốc nhưng rồi như nghĩ ra điều gì, cô sốc chăn khỏi người nhìn xuống đệm. Hoàn toàn sạch sẽ, người cô cũng hoàn toàn bình thường chỉ có đầu hơi váng vất một chút.
- Tôi nghe nói Khải Viễn có thư kí thông minh nhanh nhẹn không ngờ là thật rồi.
- Anh đang thử tôi?
Bách Việt khẽ nhún vai, khóe miệng vươn ra nụ cười mãn nguyện:
- Tôi không có nhu cầu đánh giá phụ nữ nhưng một cô gái trải qua một đêm bị đánh thuốc ngủ mà sáng dậy ở nhà một người đàn ông như tôi lại bình tĩnh như cô quả là hiếm có.
- Không bình tĩnh thì làm gì? Nếu anh có làm gì tôi thật thì cũng có quay ngược thời gian được đâu. Cách hành xử của anh khiến tôi có chút ngạc nhiên.
- Vậy trong mắt cô, tôi lại xấu đến mức lợi dụng một cô gái không biết gì sao?
- Những gì tôi được biết về anh thì nghĩ xấu một chút có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ? Cảm ơn anh đã động lòng trắc ẩn.
Bách Việt đứng dậy, hai tay đút túi quần lắc đầu cười. Mà đến cười anh ta cũng rất hút mắt nữa.
- Tôi thích sự tình nguyện... bây giờ cô đã tỉnh rồi liệu có nên lấy thân báo đáp tôi không?
Thấy Bách Việt tiến về phía giường, Mộc Trà nhảy ra khỏi giường xua tay rối rít:
- Bây giờ tôi cũng không tình nguyện. Tôi sẽ báo đáp anh bằng cách khác.
Thấy anh ta vẫn muốn tiến lại, cô liều mạng nói:
- Tôi mời anh ăn cơm được không?
- Rẻ mạt vậy sao?
- Một tuần, mời anh ăn một tuần được chứ?
- Tôi không thiếu ăn....
Lúc này, cô đã lùi về sát thành giường còn anh ta cũng đã đến cạnh cô rất gần, khẽ cúi xuống sát bên tai cô nói tiếp:
- Nhưng lại thiếu một món ăn hấp dẫn như cô.
Những tưởng cô sẽ giống như các cô gái khác sẽ bẽn lẽn, thẹn thùng mà mắng chửi anh là đồ dê cụ nhưng Mộc Trà lại không làm thế. Cô nhìn trực diện vào mắt anh thách thức:
- Vậy thì anh hãy làm sao để tôi tự nguyện đi, khi ấy món ăn chẳng phải sẽ rất ngon sao?
- Có khí phách, vậy tôi sẽ chờ... đến ngày cô tự nguyện làm món chính của tôi.
- Cảm ơn anh đã ưu ái đến tôi như vậy. Bây giờ thì tôi đi được chưa?
- Tôi đưa cô về nhưng nhớ là mời tôi ăn cơm một tuần... sau một tuần, tôi sẽ được ăn món chính.
- Anh tự tin vậy sao?
Anh ta không trả lời mà khẽ mang tay vuốt nhẹ trên má cô đầy tình khiến Mộc Trà nổi cả da gà. Người đàn ông đào hoa như anh ta không phải gu của cô mà cô cũng không có nhã hứng chơi đùa với kiểu người này. Họ là những con dao sắc... cực sắc có thể khiến cô đứt tay bất cứ lúc nào.
Một người phụ nữ vào phòng mang cho cô một bộ quần áo lễ phép:
- Đồ cậu chủ chuẩn bị cho cô.
- Dạ cháu cảm ơn cô. Hôm qua có phải cô giúp cháu thay đồ không ạ?
- Đúng rồi... cô làm sao mà ngủ không biết gì vậy? Con gái như vậy rất nguy hiểm. Lần sau cô nên cẩn thận hơn, may mà gặp cậu chủ tôi không thì nguy hiểm rồi.
- Dạ, cháu cảm ơn cô.
Cô không biết bản thân may mắn hay Bách Việt thực sự là người tốt. Dù sao anh ta không động đến cô thì cũng coi như có nhân tính. Mà tối qua, cô nhớ người đàn ông đưa cô lên xe không phải là anh ta.
Thay xong đồ, bỏ bộ váy dạ hội vào túi, Mộc Trà mang luôn khay đồ ăn sáng mà Bách Việt vừa mang lên đi xuống phòng ăn.
- Cô cho cháu gửi ạ.
- Cô không ăn sao?
- Dạ, cháu sẽ về nhà ăn ạ. Cháu cảm ơn cô.
- Cô sợ tôi đánh thuốc cô hay sao mà phải đề phòng như vậy?
Bách Việt đã ăn xong đứng dậy đi rửa tay. Mộc Trà nói với theo:
- Đề phòng bất trắc không phải là điều phụ nữ nên làm sao? Hơn nữa, anh thực sự khó hiểu đến không đáng tin.
Bách Việt nhíu mày nhìn cô giễu cợt:
- Vì đêm qua tôi không động vào cô nên cô thấy khó hiểu?
- Không phải... thôi, tôi xin phép.
Cô lách qua người anh ta vội vã đi ra ngoài nhưng cổ tay bị kéo lại:
- Để tôi đưa cô về.
- Anh không cần phải lịch sự với tôi như vậy?
- Cô sợ mình sẽ thích tôi sao?
Mộc Trà chun mũi, đầu mày cau lại trước thái độ cợt nhả của Bách Việt.
- Tôi thích người khác rồi nên anh đừng nghĩ phụ nữ ai cũng thích anh đi.
- Cô thích người khác hay ai đó thích tôi đâu có liên quan. Cái tôi quan tâm là bao giờ cô sẽ là món chính của tôi thôi.