Gần hơn một tuần lễ sau Tạ Chiến Quân mới quay về nhà chính, hôm nay là ngày thứ nên chỉ có mỗi mình Lý Quế Vân ở nhà. Nhưng cũng không hẳn, ngày thứ hay cuối tuần gì thì Tạ Đình Sâm vẫn đến công ty. Vào nhà Tạ Chiến Quân chỉ chào mẹ một tiếng rồi đi thẳng lên phòng, Lý Quế Vân hỏi:
- Tôi tưởng cậu quên cái nhà này rồi chứ!
Tạ Chiến Quân trả lời:
- Con về lấy ít đồ sau đó sẽ đi ngay !Lý Quế Vân:
- Từ khi nào cái nhà này là nơi để cho con muốn đi là đi muốn về là về vậy?
Tạ Chiến Quân im lặng không nói gì bước lên phòng, còn một số giấy tờ của bản thân để ở đây nên anh phải quay về lấy. Sau khi lấy xong vừa xuống nhà thì Tạ Đình Sâm cũng về đến, nhìn thấy anh ông có chút khó chịu:
- Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à ?
Tạ Chiến Quân gật đầu không nói gì, thấy bố mẹ cũng im lặng anh liền nói:
- Nếu không còn việc gì con xin phép!
Tạ Đình Sâm lên tiếng:
- Con vẫn ngoan cố muốn ở bên con bé đó?
Tạ Chiến Quân gật đầu:
- Chuyện con yêu ai hay ở với ai hoàn toàn không ảnh hưởng đến bố mẹ! Con xin lỗi!
Lý Quế Vân nghe vậy liền đứng lên kéo Tạ Chiến Quân:
- Cái thằng ranh này! Tại sao lại trả lời bố như vậy.....
Tạ Đình Sâm cười to:
- Haha! Được! Nếu mày đã quyết tâm như thế thì tất cả những gì từ trước đến giờ của Tạ gia này tao sẽ lấy lại tất cả kể cả vị trí của mày ở JS, để xem không có nhưng thứ đó mày sống như thế nào. Để xem nếu mày không có gì trong
tay thì con ranh đó có chịu ở bên cạnh mày không.
Lý Quế Vân nghe vậy liền lại vuốt vuốt Tạ Đình Sâm:
- Kìa ông....ông làm như vậy thì con sống làm sao ?
Tạ Đình Sâm quát lớn:
- Nó sống làm sao thì mặc nó IIII
Tạ Chiến Quân nghe vậy liền trả lời:
- Vâng! Con sẽ làm theo ý bố!
Nói rồi anh đi ra khỏi nhà, Tạ Chiến Quân trả lại hết tất cả những gì như bố nói kể cả căn biệt thự. Duy nhất chiếc xe là do anh tự mua bằng năng lực của mình nên anh giữ lại. Anh gọi cho Nhất Phi thu dọn đồ đạc giúp anh sau đó anh đến tìm Lưu Hiển Thuấn.
Lưu Hiển Thuan nghe xong câu chuyện của Tạ Chiến Quân thì nói:
- Xem ra lần này em làm hai bác giận thật rồi!
Tạ Chiến Quân cười:
- Do họ ép em mà ! Xem ra lần này phải nhờ đến bố mẹ anh rồi.
Lưu Hiển Thuấn hỏi:
- Tại sao?Tạ Chiến Quân:
- Em không thể ngồi không như thế này được, em muốn đầu tư vào cổ phần của chú.
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Xem ra thiếu gia nhà ta biết lo rồi nhỉ!
Tạ Chiến Quân đứng hướng ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm:
- Em không muốn cô ấy chịu khổ, cuộc đời của cô ấy bấy nhiêu khó khăn là đủ rồi. À.... Chuyện này anh đừng nói cho Tiểu Hy biết nhé.
Lưu Hiển Thuấn gật đầu , Tạ Chiến Quân xoay người cầm áo vest đi ra ngoài:
- Em về Bắc Sơn một chuyến!
Tạ Chiến Quân lái xe về biệt phủ ở Bắc Sơn, căn nhà vẫn giữ nét cổ điển nhưng không kém phần sang trọng. Vừa xuống xe quản gia đã nhận ra anh:
- A Quân!!
Tạ Chiến Quân vui vẻ đáp lời:
- Chú Châu!
Quản gia vui vẻ đi đến hỏi:
- Cháu về khi nào đấy? Chú tưởng cháu vẫn còn ở nước ngoài.Tạ Chiến Quân:
- Cháu về được vài tháng rồi ạ !
Châu Khâm vỗ mạnh vào vai Tạ Chiến Quân:
- Về lâu như vậy mà không chịu về thăm mọi người ở đây gì cả.
Tạ Chiến Quân cười:
- Cháu bận quá! Chú dạo này vẫn khỏe chứ ạ ?
Châu Khâm cười to:
- Chú vẫn vậy thôi! Mau vào nhà đi!
Tạ Chiến Quân cùng Châu Khâm đi vào sảnh chính, Trịnh Thập Liên đang uống trà ở đó. Châu Khâm nói to:
- Lão phu nhân xem ai đây này !
Trịnh Thập Liên ngước nhìn thì nhận ra đứa cháu trai yêu quý của mình, bà vui mừng ôm Chầm lấy Tạ Chiến Quân:
- Ôi thăng nhóc này cuối cùng cũng quay về rồi!
Tạ Chiến Quân ôm bà:
- Bà nội! Cháu nhớ bà quá đi!
Trịnh Thập Liên kéo anh ngồi xuống ghế:- Để bà ngắm xem, cao hơn rồi đấy nhưng hơi gầy đấy nhé. Tối nay ở lại đây bà bảo bác dâu làm mấy món con thích để tẩm bổ.
Tạ Chiến Quân đồng ý với bà:
- Được ạ!
Hai bà cháu nói chuyện một lúc thì Tạ Mẫn Nhi đi học về, vừa nhìn thấy Tạ
Chiến Quân cô đã reo lên:
-A...anh họ!!!
Tạ Chiến Quân nhìn cô:
Dạo này cao lên rồi đấy!
Tạ Mẫn Nhi cười:
- Em lớn rồi mà ! Anh hai em không về cùng anh sao ?
Tạ Chiến Quân trả lời:
- Có nhưng tối nay anh ấy mới về!
Hôm đó Từ Đan Tâm về nhà khóc lóc với bố mẹ cô, bảo rằng Tạ Chiến Quân không xem cô ra gì bỏ cô về mà không báo một tiếng. Từ Đan Tâm từ nhỏ đã là tiểu thư nên được nuông chiều hết mực. Khi nghe con gái khóc như thế bà Từ đã khó chịu liền gọi cho Lý Quế Vân trách móc:
- Chị xem Chiến Quân nó làm như thế có được hay không? Tiểu Tâm nhà tôi dù sao cũng là con gái mà nó nỡ lòng nào bỏ con bé một mình ở nơi lạnh lẽo như vậy chứ?Lý Quế Vân vội vàng xin lỗi:
- Là do Chiến Quân không biết suy nghĩ, chị thông cảm bỏ qua cho nó. Tôi cũng xin thay mặt Chiến Quân xin lỗi chị và Tiểu Tâm.
Mạc Giao Thuy
- Trước giờ hai nhà ta tình cảm khắng khít như thế tôi cũng không muốn làm mất lòng hai nhà. Nhưng chị cũng nên nói chuyện với Chiến Quân, tôi không muốn con bé nhà tôi phải chịu ấm ức.
Lý Quế Vân cười thân thiện:
- Tôi biết rồi mà, ngày mai tôi có nấu vài món ngon muốn mời anh chị cùng Tiểu Tâm sang ăn tối.
Mạc Giao Thụy
- Vậy ngày mai tôi bảo Tiểu Tâm sang sớm giúp chị một tay.