[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 51



Mùi hương thuộc về Mẫn Trì, thật nồng đậm. Giống như lửa tạo ra khói, mạnh mẽ bao bọc lấy thân thể cậu. Đôi tay của Mẫn Trì chạm vào mặt cậu, tay của hắn rất lớn, ngón tay cái áp lên trên mí mắt của cậu, như hoàn toàn không muốn cho Phương Phùng Chí mở mắt, hoàn toàn giao thân thể mình cho hắn làm chủ vậy. 

Omega bị cưỡng chế cố định, cảm thấy lưỡi Mẫn Trì với vào trong miệng cậu tiến vào quá sâu, giống như muốn chui đến tận cổ họng cậu vậy, Phương Phùng Chí sợ hãi muốn lui ra sau, nhưng lại bị Mẫn Trì cố định không thể nào tránh khỏi. Enigma cường thế trượt qua nước bọt tiến vào cổ họng cậu, tràn đặc mùi khói, Phương Phùng Chí quả thật thích chịu không nỗi, vừa thích vừa sợ hãi. 

Mẫn Trì chạm vào được môi lưỡi mềm mại của Phương Phùng Chí thì không thể dừng được nữa, cũng giống như Phương Phùng Chí, trong miệng toàn là vị cam cúc, vị cam cúc như đang tinh lọc pheromone của hắn, nhiều ngày như vậy pheromone ứ đọng trong thân thể trở nên bình tĩnh, nhưng dục vọng lại tăng mạnh không kiểm soát. 

Bây giờ hắn rất muốn cởi quần áo Phương Phùng Chí ra, để gặm cắn thân thể cậu, làm tình với cậu. Nhưng phòng bệnh của viện nghiên cứu thật sự không phải là một nơi tốt, hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy thân thể của Phương Phùng Chí. 

Hiện tại cả người Phương Phùng Chí đều phát run, Mẫn Trì hôn, pheromone của Mẫn Trì trong nháy mắt làm cậu không kịp thích ứng. Nhưng động tác của người đàn ông chậm rãi rồi sau đó ngừng lại. Hắn lấy tay khỏi mặt Phương Phùng Chí, trượt xuống xoa xoa mông Omega, Phương Phùng Chí dựa vào trong lòng hắn hít thở không thông, choáng váng, cho dù không che mắt cậu lại, cậu cũng giống như không biết, ngoan ngoãn nhắm mắt thôi. 

Mẫn Trì đột nhiên không nhẹ không nặng dùng tay vỗ vỗ mông cậu, phát ra vài tiếng vang trầm trầm. Phương Phùng Chí run lên, mông đau đớn làm cậu hơi tỉnh táo lại chút, cậu cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn Enigma.

"Ôm chặt."

Vừa dứt lời, mông Phương Phùng Chí đã bị nâng lên, đôi tay vội vàng ôm chặt lấy cổ Phương Phùng Chí. Cậu bị ôm vào trong phòng tắm, nơi đó là nơi duy nhất không bị theo dõi. Hắn ôm Omega đặt trên bồn rửa mặt, chạm vào đũng quần nhô lên của Omega: "Cũng chưa có chạm gì tới em."

Phương Phùng Chí đỏ mặt cúi đầu, hai chân mất tự nhiên khép lại, Mẫn Trì lại cứng rắn chen vào giữa hai chân cậu. Cúi đầu hôn lên mặt Phương Phùng Chí, sau đó là lỗ lại, nơi hắn chạm vào đều ướt nhẹp.

Phương Phùng Chí ngứa ngáy đến rụt cổ lại, cậu cảm thấy bàn tay Phương Phùng Chí đã rơi xuống sau lưng cậu, với vào trong quần cậu, theo kẽ hở của mông mà ma xát ở lỗ nhỏ cậu vài cái. 

Hắn cắn vành tai Phương Phùng Chí, giọng nói trầm thấp: "Ướt quá."

Phương Phùng Chí bị hắn kích thích đến run lên, lỗ sau co co rút rút như đang mút lấy ngón tay của Mẫn Trì vậy. 

Nhưng Mẫn Trì lại rút tay về: "Bây giờ không thể cho em được."

"Tôi sợ tôi không thể khống chế."

Phương Phùng Chí dựa đầu vào người Mẫn Trì, trong phòng tắm tràn ngập đều là mùi khói thuốc súng, cậu choáng váng nắm lấy quần áo của Mẫn Trì: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Hửm?"

Thân thể trống trải lâu ngày hiện giờ đã được tràn đầy pheromone của người đánh sấu, Phương Phùng Chí vừa thoải mái vừa sảng khoái, nhưng biểu cảm của cậu có chút mất khống chế, nhìn qua lại có vẻ lo lắng vô cùng. 

"Tiến sĩ nói, cần tôi giúp anh giải quyết pheromone..." phương pháp giải quyết pheromone tốt nhất chính là làm tình, Phương Phùng Chí mang theo quyết tâm như thế mà bước vào phòng thí nghiệm. 

Mẫn Trì dừng lại, ánh mắt lại bắt đầu trở nên hung dữ, như thể muốn ăn cậu: "Bây giờ không sợ sao?"

Phương Phùng Chí ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc chậm chạp tạm thời không kịp phản ứng lại. 

Mẫn Trì lại mở miệng: "Không sợ tôi cưỡng hiếp em giống như lần trước?"

Omega mở to hai mắt nhìn, cậu nghi ngờ mình đã nghe lần, loại từ "cưỡng hiếp" thô bỉ này thế mà lại nói ra từ miệng của Mẫn Trì, cậu nhìn mặt Mẫn Trì, cũng không thể giải thích vì sao người đàn ông này lại đột nhiên nổi giận. 

"Anh, anh làm sao vậy?" cậu có chút sợ hãi.

Mặt Mẫn Trì rất trầm, pheromone của hắn còn chưa ổn đỉnh, không thể khống chế cảm xúc của mình bình thường được, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Phương Phùng Chí chỉ nói mấy câu đã khiến hắn tức giận.

Có lẽ bởi vì tình yêu của Phương Phùng Chí quá ngu xuẩn, cho dù thương tổn đến cậu, cậu cũng sẽ không oán trách hắn, một tình yêu toàn tâm toàn ý mà hiến tế. Hắn rất tức giận, tức giận vì tình yêu như thế Phương Phùng Chí cũng đã từng cho người khác, cũng tức giận chính mình dễ dàng như vậy đã có được tình yêu của cậu.

Nếu dễ dàng như vậy, có phải về sau cũng sẽ có người có thể lại một lần nữa cướp đi Phương Phùng Chí từ tay hắn hay không? 

Mẫn Trì cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt Phương Phùng Chí: "Trước đó em đã nói yêu tôi."

"Em sẽ yêu tôi bao lâu?"

Người ngốc như Phương Phùng Chí, có có để cậu ở bên mình thì mới có thể không chịu uất ức, cho nên đời này của Phương Phùng Chí chỉ có thể là của hắn. 

Một đôi bàn tay ấm áp nâng mặt hắn: "Mẫn tiên sinh, anh đang lo lắng sao?" ánh mắt Phương Phùng Chí khiếp đảm, lại giống như chứa một sự kiên nghị nào đó. 

Cậu tiến tới hôn lên môi Mẫn Trì: "Xin anh hãy tin tưởng em."

Dây thần kinh của Mẫn Trì căng chặt đột nhiên được thả lỏng, cảm xúc tích tụ trong lòng cũng tiêu tán. Phương Phùng Chí thật ngốc, có khi lại thông minh đến như vậy. 

Hắn cúi người xuống, dựa sát vào người Omega của hắn. 

Phương Phùng Chí vòng tay qua thân thể dày rộng của Mẫn Trì, dục vọng trong mắt hắn đã giảm đi hơn một nửa, giờ đã trở nên tỉnh táo rất nhiều. 

"Có phải dọa em rồi không?" Cậu nghe được Enigma hỏi. 

"Có chút."

"Nhưng mà bởi vì anh bị bệnh." Cậu xoa xoa lưng Mẫn Trì: "Cho nên anh phải mau chóng khỏi nha."

Mẫn Trì ngẩng đầu không khống chế được muốn hôn Omega, không mang theo tình dục, giống như để biểu đạt tình yêu, hoặc là sự cảm tạ. Nhưng thân thể Omega lại lui về phía sau, Mẫn Trì sửng sốt, tưởng là Phương Phùng Chí từ chối mình.

Omega mở nút cổ áo ra, nghiêng đầu để lộ cổ ở trước mặt Mẫn Trì.

Vị trí trước đó hắn cắn vẫn còn dấu, tản ra mùi cam cúc nồng nàn. 

Omega mở miệng: "Trước cứ để em giúp anh."

Mẫn Trì ôm chặt lấy Omega, vì cái gì lại hoài nghi tình yêu của Phương Phùng Chí chứ, rõ ràng cậu thẳng thắn chân thành mà yêu hắn đến vậy. 

Mẫn Trì rũ mắt xuống, hôn lên sau cổ Omega, sau đó lộ ra răng nanh bén nhọn.

Lúc mang Phương Phùng Chí ra khỏi phòng, cả người Omega dường như có chút bất lực, Mẫn Trì đặt cậu lên giường của mình dùng chăn bọc cậu lại, nhưng Phương Phùng Chí ngủ một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Cậu bò dậy, nhìn đồng hồ trên tường: "Em phải về... giáo sư nói em không thể ở quá lâu..." 

"Ngày mai em lại tới."

Mẫn Trì hôn mặt cậu: "Được."

Phương Phùng Chí nắm tay Mẫn Trì, đi đến của Mẫn Trì lại dừng lại: "Sao vậy?"

Mẫn Trì nhìn chằm chằm mặt Phương Phùng Chí một lúc lâu, duỗi tay lấy khăn quàng cổ của mình ra, bọc lấy cổ Phương Phùng Chí, thuận tiên che khuất luôn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Phương Phùng Chí. 

"Bên ngoài lạnh, đừng để bị cảm."

Phương Phùng Chí ngửi mùi hương của Mẫn Trì trên khăn quàng cổ đi thẳng một đường về biệt thự. 

Lúc đang ở huyền quan thay giày, di động đột nhiên vang lên, Phương Phùng Chí còn chưa kịp xem đã bắt máy: "Alo?"

Bên kia im lặng một lúc lâu, Phương Phùng Chí nhìn thoáng qua mới phát hiện là Phó Bách Khải: "Có chuyện gì sao?"

Phó Bách Khải tan làm về nhà đang chuẩn bị ăn cơm hộp, không biết vì sao lại bấm vào khung chat trò chuyện của Phương Phùng Chí lúc trước. 

Khi đó Phương Phùng Chí luôn hỏi anh ta khi nào tan làm, muốn ăn cái gì. 

Lửa giận của vì lá đơn thỏa thuận và sự đoạn tuyệt quan hệ của mấy ngày trước bây giờ như tan thành mây khói, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, anh ta không biết vì sao mình lại khó chịu, càng không biết vì sao lại điện thoại cho Phương Phùng Chí.

Mãi đến khi âm thanh của Phương Phùng Chí truyền tới bên tai anh ta, Phó Bách Khải đột nhiên liền hiểu ra. 

Anh ta rất muốn cậu.

"Không có chuyện gì thì tôi cúp..."

"Phương Phùng Chí." Phó Bách Khải mở miệng, rồi lại mắc kẹt, không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi: "Gần đây.. sống thế nào?"

"Khá tốt."

Phó Bách Khải còn chưa bao giờ chủ động bắt đầu đề tài trò chuyện cùng người khác, anh ta không biết nên nói thế nào, Phương Phùng Chí dường như không quá muốn nói chuyện cùng anh ta, thấy bên kia trầm mặc liền mở miệng: "Tôi muốn đi nấu cơm, nếu muốn đi đến cục để làm thủ tục ly hôn, anh chọn thời gian đi."

Lúc nghe được hai chữ ly hôn, trong lòng Phó Bách Khải phát khẩn, chua xót khó chịu. Anh ta đứng ở dưới lầu chung cư, cũng không quan tâm có người mà mở miệng: "Không được."

"Cái gì?"

"Phương Phùng Chí, tôi không muốn ly hôn."

Cho dù anh ta ký tên, cho dù anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ tìm được người tốt hơn Phương Phùng Chí, nhưng giờ phút này, có lẽ ngay vào lúc nghe được âm thanh của Phương Phùng Chí, anh ta hối hận rồi, không muốn tách khỏi Phương Phùng Chí.

Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn nhớ tới Phương Phùng Chí, dường như làm gì cũng nhớ tới cậu. Nhớ tới cậu đối tốt với mình, nhớ tới cậu vì anh ta mà làm cơm, thậm chí nhớ đến ảnh chụp Phương Phùng Chí lúc nhỏ anh ta xem được ở album nhà ông nội.

Hai năm, Phương Phùng Chí kết hôn với anh ta hai năm. Rõ ràng vẫn luôn xa cách với cậu, nhưng lúc này dường như mọi khoảnh khắc sinh hoạt đều là hình ảnh cậu.

Hơn nữa anh ta và Phương Phùng Chí không chỉ có hai năm, từ khi còn rất nhỏ, Phương Phùng Chí đã thích anh ta rồi, sao lại có thể dễ dàng buông tay như vậy?

Thanh âm bên kia nhàn nhạt, giọng điệu cũng không khác gì bình thường, nhưng nói ra lại là con dao cắt vào trong tim Phó Bách Khải.

"Nhưng mà tôi muốn ly hôn."

Phó Bách Khải đau lòng đến không thở nổi, anh ta còn muốn nói gì đó nữa, nhưng điện thoại đã truyền đến âm thanh ngắt kết nối. 

Từ Mộng tan ca về dưới lầu chung cư lại nhìn thấy Phó Bách Khải vẫn đứng đó không nhúc nhích, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, lúc đi ngang qua cô nghe thấy Phó Bách Khải nói: "Phương Phùng Chí, tôi không muốn ly hôn."

Từ Mộng dừng chân, cô nhơ tới lần đó cô nhìn thấy Phương Phùng Chí và người đàn ông kia. Cô quay đầu lại, thấy sắc mặt Phó Bách Khải tái đến kỳ cục, cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng không biết bên kia nói gì đó, hốc mắt Phó Bách Khải đỏ lên, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống. 

Điều này làm lòng cô thấy khẩn trương.

Người xinh đẹp luôn có thể dễ như trở bàn tay khiến người ta cảm thấy đồng cảm, Từ Mộng đột nhiên xoay người lại đi đến trước mặt Phó Bách Khải: "Phó tiên sinh..."

_____