Editor:KL
Vừa tiếp xúc xong cốt truyện này, dựa vào gối ôm sau lưng, Đường Ninh liền nhắm lại mắt, một hồi lâu cũng không nói gì.
Thấy bộ dáng cô như thế, 54088 lập tức liền lo lắng, [Đường Bảo, Đường Bảo, cô sao thế?]
"Không có gì... Người khó chịu mà thôi."
Đường Ninh lần nữa mở mắt ra, nhẹ giọng trả lời.
[Hiện tại cần ta hỗ trợ xua tan trạng thái phát sốt không?]
Tiểu hệ thống vội vàng hỏi lần nữa.
"Xua tan thì không cần, nếu như có thể, giúp ta hạ một ít nhiệt độ đi, sốt cao 40 độ vẫn có chút ảnh hưởng đến suy tư của ta..."
Đường Ninh chậm rãi nói như vậy.
[Được, Đường Bảo.]
Không hỏi Đường Ninh vì cái gì không muốn xua tan trạng thái phát sốt của mình, với 54088, Đường Bảo làm mọi chuyện đều là có đạo lý.
Thấy tiểu hệ thống nghe lời giúp cô đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống 37. 8, Đường Ninh lập tức cảm thấy cả người đều khoan khoái hơn nhiều.
Trước khi tiếp thu cốt truyện, cô đã nhìn qua tướng mạo của nguyên chủ thế giới này, một gương mặt thanh lãnh mà quật cường, ngũ quan tinh xảo hài hòa, nhất là mũi, có thể nói là hoàn mỹ, nhìn qua căn bản chính là mỹ nhân lãnh ngạo thanh lệ băng sơn, lại phối hợp thân cao một mét bảy mươi hai, thực sự khí chất mười phần.
Kỳ thật đem Hàn Tuyển mê được thần hồn điên đảo như giáo hoa Hạ Ương cũng đã là mỹ nhân siêu quần bạt tụy, chỉ tiếc trong lòng một người đang tính kế cái gì, đã từng trải qua chuyện gì đều sẽ hình thành trên thân người này một cỗ khí chất vô hình như thế.
Cả người Hạ Ương chính là thật tục khí thật diễm lệ xinh đẹp, nhất là đứng trước mặt Đường Ninh cao hơn cô ta nửa cái đầu, loại khí chất này liền sẽ càng thêm nổi bật.
Chỉ bất quá ai bảo cô ta biết ăn mặc chứ, nhiều năm như vậy, cô ta trừ đem tâm tư tiêu vào làm vui lòng người, còn lại liền tất cả đều dùng để dưỡng da ăn mặc, trang điểm là chuyện rất thần kỳ, dựa vào kỹ thuật trang điểm cao siêu, Hạ Ương mạnh mẽ đem tám phần xinh đẹp của chính mình cất cao đến mười phần, đi trên đường, rõ ràng chính là đại mỹ nhân diễm quang tứ xạ, cô ta so với mười năm trước còn tăng thêm mấy phần vũ mị xinh đẹp.
Nam nhân là động vật thị giác, mấy ngàn năm nay đều chưa từng thay đổi.
Cho dù xấu hơn Đường Ninh nhưng so kỹ năng trang điểm, cô giống như cho tới bây giờ đều chưa từng trang điểm qua, trước kia cùng Hàn Tuyển cùng nhau lập nghiệp là không có thời gian, sau này có tiền, thân cư cao vị lại muốn vì bảo trì uy nghiêm của mình, không thể trang điểm.
Bởi vậy, mỗi khi Đường Ninh xuất hiện ở trước mặt người ngoài, mãi mãi cũng là ba loại màu sắc xám, đen, lam thay phiên, sau đó đem dáng người cao gầy có phía trước có hậu của chính mình bao vây trong mấy bộ đồ này. Lại phối hợp biểu tượng kính đen nghiêm túc, mạnh mẽ đem chính mình giày vò thành bộ dáng thầy chủ nhiệm.
Ai có thể tưởng tượng, đối với nguyên chủ mà nói, thoa son môi liền đã coi là trang điểm.
Nghĩ xong, Đường Ninh lần nữa đem lực chú ý chuyển dời đến điện thoại cô sớm đã rớt xuống sàn nhà.
Nếu cô không có đoán sai, tin nhắn vừa nãy trên điện thoại chính là Bùi Uyên sớm đã xuất hiện ở chung quanh cô, bày ở trước mặt cô lựa chọn thứ nhất.
Đến cùng là giả vờ sự tình gì đều không phát sinh tiếp tục đi thử váy cưới hay là sau khi nhìn thấy ảnh chụp thân mật của Hàn Tuyển cùng Hạ Ương, hảo hảo suy nghĩ một chút cuộc hôn lễ này đến cùng có nên tiếp tục hay không, có nên từ bỏ nam nhân Hàn Tuyển này hay không.
Trong cốt truyện, cho dù không nhận được những hình này, cùng Hàn Tuyển ở chung được ròng rã mười năm, Đường Ninh còn hiểu Hàn Tuyển hơn chính hắn, cũng đã sớm đã nhận ra sự khác thường của hắn, còn từng tìm cơ hội tra xét điện thoại của hắn, lại thêm cô từ bạn thời đại học nhìn thấy đối phương cùng Hạ Ương về nước chụp ảnh chung, trong lòng cũng sớm đã có suy đoán.
Hạ Ương trở về, Hàn Tuyển cũng bởi vậy mà bắt đầu có chút không giống trước.
Thậm chí còn bởi vì trực giác suy đoán, không chú ý liền ngoài ý muốn phát sốt cao.
Được Bùi uyên gửi tới những hình này cũng bất quá là ấn chứng suy đoán của cô mà thôi.
Về phần lựa chọn, trong cốt truyện nguyên chủ đã chọn thế nào?
Cô hình như là lựa chọn yên tĩnh mà trấn định, xóa bỏ những hình này, không chỉ có như thế, còn ráng chống đỡ thân thể hư nhược, mang bệnh đi thử váy cưới cô đặc biệt quyết định.
Nên nói như thế nào đây?
Chỉ có thể nói, trong cốt truyện cha Đường chết quá không đúng dịp, đối với Đường Ninh sau khi mẹ ngoài ý muốn qua đời, cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình rất sâu mà nói, người cha này chết đi, thế giới của cô chẳng khác nào triệt để sụp đổ.
Cô bắt đầu mê mang, thống khổ, thậm chí hoàn toàn không thấy mình tiếp tục sống sót còn có ý nghĩa gì, không thấy con đường phía trước đến cùng là dạng gì.
Vừa vặn lúc này người cũng thất ý cô đơn như Hàn Tuyển xuất hiện ở bên cạnh cô, vào lúc Đường Ninh yếu ớt nhất, sự xuất hiện của hắn giống như một đạo dương quang chiếu vào thế giới u ám của Đường Ninh, lần lượt ở chung, Hàn Tuyển thành điểm tựa mới trong thế giới của Đường Ninh, cô thuận lý thành chương mà thích hắn.
Mười năm ở chung, cô càng trực tiếp liền đem cả người Hàn Tuyển xem như huyết nhục của mình, cô đã không thể rời khỏi hắn, thật không thể rời khỏi.
Rời bỏ Hàn Tuyển chẳng khác nào loại bỏ nửa phần huyết nhục của mình.
Quá đau, cô sẽ không chịu đựng nổi.
Thế là tất nhiên, cô đã lựa chọn ngược với mong đợi của Bùi Uyên.
Nhưng nói thật ra, tình cảm của nguyên chủ cùng Hàn Tuyển trong lúc đó không ngang nhau, cho dù không có đám người Hạ Ương cùng Bùi Uyên xuất hiện, bị thiên vị sẽ không sợ hãi, xảy ra chuyện cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tình yêu, cho tới bây giờ đều phải là ngang nhau, từng phương diện đều ngang nhau mà không phải là một lòng trả giá vô điều kiện.
Nghĩ tới đây, Đường Ninh đưa tay liền xốc lên chăn mền trên người, sau đó chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất phía trước, xốc lên rèm che cực kỳ chặt chẽ, tiến đến ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ấm áp bỗng nhiên đến trên người khiến cho Đường Ninh nhắm mắt lại.
Hưởng thụ dương quang một lát, Đường Ninh cảm thấy thân thể mình giống như đều thư thái hơn không ít.
Về phần Bùi Uyên bày ở trước mặt cô hai lựa chọn --
Váy cưới cô sẽ không đi thử, cô không có yêu thích tự ngược.
Ở nhà dưỡng bệnh suy nghĩ gì đó, giống như cũng không quá phù hợp khẩu vị của cô.
Nghĩ tới đây, Đường Ninh nhếch môi, nhặt điện thoạt đã vỡ màn hình trên sàn nhà, cô trực tiếp liền bấm điện thoại, cùng người bên kia điện thoại hàn huyên vài câu, cô liền đem điện thoại tùy ý vứt xuống giường, tiến vào phòng tắm, sau khi tắm rửa, thay quần áo, cô còn thuận tay cho mình một ly sữa bò, nướng bánh mì, rán trứng.
Ăn xong, cô lúc này mới cầm lấy chìa khóa trong ga-ra, mang giày cao gót đi xuống lầu.
Cơ hồ cô bên này vừa có động tĩnh, cùng lúc đó, một đầu khác Bùi Uyên liền lập tức được tin tức.
"Ra cửa sao..."
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên trong căn phòng mờ tối, chỉ tiếc bỗng dưng siết chặt tay phải lại trực tiếp tiết lộ tâm tình của hắn.
Cúp điện thoại xong, đôi mắt buông xuống, lặng yên ngồi trong phòng ngay cả một tia sáng cũng không thấy, lại tự dưng tiết ra một tia yếu ớt dễ dàng vỡ nát.
Đúng lúc này, điện thoại hắn đặt trên bàn lần nữa vang lên, ngước mắt nhìn thấy dãy số quen thuộc.
Bùi Uyên nhíu mày, sau đó lần nữa trượt nút trả lời, ấn loa ngoài, giọng nam từ điện thoại bên kia không ngừng vang lên, đôi mắt hắn càng lúc càng sáng ngời nóng rực lên.
"Cô ấy không đi phòng làm việc EA thử váy cưới, hơn nữa đi thành phố Vân mà Hàn Tuyển đi công tác..."
Hắn vô thức lặp lại một câu nói như vậy, rất nhanh liền lại gọi cuộc điện thoại khác.
Không sai biệt lắm đồng thời, Đường Ninh đã đem xe của mình đến cao tốc, từ kính chiếu hậu phản chiếu khóe môi hơi giương lên của Đường Ninh.
Thành phố Vân cách Thanh thị Đường Ninh ở còn có chút xa, Đường Ninh mười một giờ trưa xuất phát từ Thanh thị, đi cao tốc vậy mà cũng hơn tám tiếng mới đến, hơn bảy giờ tối tới bên ngoài khách sạn Hàn Tuyển nói chuyện hợp tác trên giường.
Cơ hồ vừa phanh xe, Đường Ninh liền bấm gọi Hàn Tuyển, chỉ vang lên hai tiếng liền được người tiếp nhận.
"Đường Ninh?"
Một giọng nam mát lạnh cũng vang lên bên tai Đường Ninh, cô xuống xe, vừa gọi điện thoại vừa hướng khách sạn đi đến.
"Là em, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Thật không? Đàm phán hợp tác với Vân Nhu thế nào? Thuận lợi chứ?"
"Cũng không tệ lắm, đã nói trong vòng ba ngày anh hẳn là có thể trở về, em ở đâu? Sao lại nghe được tiếng em đi bộ..."
"Vừa tan tầm ra ngoài dạo chơi thôi, anh không ở nhà, em về sớm như vậy cũng không làm gì. A đúng rồi, em nghe nói Hoàng tổng của Vân Nhu từ trước đến nay thích vừa nói chuyện làm ăn vừa tìm một ít người mẫu trẻ tiếp khách, người khác em mặc kệ nhưng anh ngàn vạn không thể làm những chuyện kia, nếu không..."
Nghe đến đó, đôi mày của Hàn Tuyển nháy mắt nhăn đến cùng một chỗ, liếm môi, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm cách đó không xa phát ra tiếng nước chảy.
Hắn cũng không hiểu chính mình sao lại đột nhiên cùng Hạ Ương bỗng nhiên xuất hiện ở thành phố Vân lại dây dưa đến cùng một chỗ, lần trước cứu cô ta nếu như còn có thể xem như ngoài ý muốn, hắn không thể thấy rõ ràng cô ta không nguyện ý, còn bị người cưỡng bách, hôm nay vì sao lại làm thành cục diện thế này.
Dùng lời Hạ Ương nói, ngày ấy hắn cứu được cô ta nhất định phụ trách cô ta tới cùng, chỉ có tạm thời đi cùng với hắn những người Hoàng tổng mới không nổi lên tâm tư gì với cô ta, dù sao hai người bọn hắn cũng sẽ không thật phát sinh chuyện gì. Đúng, cô ta xác thực đã từng bỏ rơi hắn, nhưng xem như nể mặt cô ta trước kia là đồng học của hắn, cũng cầu hắn giúp cô ta chuyện này, chờ sau khi trở về từ thành phố Vân, cô ta tất nhiên sẽ đem tất cả mọi chuyện phát sinh ở nơi này tất cả đều quên không còn một mảnh, cũng sẽ không lại cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.
Coi như hắn giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên.
"... Hay là nói, Hàn đại tổng tài của chúng ta kỳ thật qua nhiều năm như vậy còn đối với bạn gái cũ như tôi nhớ mãi không quên, nếu không sao anh lại bài xích tôi như vậy?"
Lúc Hạ Ương nói câu nói này, cách hắn rất gần, gần đến hắn thậm chí có thể ngửi được mùi thơm trên người cô ta, cùng mười năm trước không khác nhau chút nào.
Trong chớp mắt giật mình, đối phương liền đã cười duyên lui trở về vị trí nguyên bản, lúc này mới tiếp tục vẻ mặt thành thật khẩn cầu hăn, dù sao cô ta không phải nguyện ý muốn phát sinh chuyện như vậy, cô ta cũng không muốn sống như vậy nữa.
Lúc này mới trời vừa tối, cô ta liền thấy ánh mắt mập mờ của đám người Hoàng tổng nên mới tiến vào phòng hắn, tắm rửa là thói quen mỗi ngày của cô ta, tắm rửa xong cô ta liền sẽ chủ động ngủ trên ghế salon trong phòng, mà hắn thì ngủ trên giường.
Hai người phân biệt rõ ràng, một câu một lời thừa thãi đều chưa nói qua.
"... Hàn Tuyển, Hàn Tuyển, Hàn Tuyển!"
Đang nghĩ ngợi, tiếng kêu của Đường Ninh lần nữa ở bên tai của hắn vang lên, rốt cục lấy lại tinh thần Hàn Tuyển vội đáp.
"Sao thế? Suy nghĩ gì thế?Hay là nói anh chột dạ, anh cũng như Hoàng tổng bọn họ..."
"Anh không có, anh..."
Lời giải thích của hắn vẫn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã trước một bước cười nhẹ, thanh âm dễ nghe từ trong điện thoại trực tiếp truyền vào trong tai Hàn Tuyển, nghe được cô cười đến vui vẻ như vậy, Hàn Tuyển lại cũng cùng nhếch lên khóe miệng.
"Gấp cái gì chứ, biết anh không có rồi. Nhớ em không?"
"Ừm."
"Em cũng nhớ anh, không tán gẫu nữa, em còn chưa ăn cơm chiều đâu, ăn một chút gì đây, nhớ có rảnh thì tìm em nha."
Thanh âm ngọt ngào của Đường Ninh vang lên lần nữa, Hàn Tuyển vừa gật đầu vừa đáp, còn cố ý căn dặn Đường Ninh đừng ăn quá cay, dạ dày cô không tốt, chờ hắn trở về lại làm món cô thích cho cô.
"Biết rồi biết rồi, anh cần gì dong dài như thế, hiện tại cứ dong dài như vậy, sau này già rồi làm sao bây giờ."
Đường Ninh cười cúp điện thoại.
Mà tiếp điện thoại này, khóe miệng nhếch lên của Hàn Tuyển chưa từng rơi xuống, chờ Đường Ninh cúp điện thoại, hắn lúc này mới đem điện thoại xuống, ngẩng đầu một cái, liền thấy Hạ Ương mặc áo choàng tắm tóc rối bù, dựa ở cửa phòng tắm, cười đến một mặt hiểu rõ nhìn hắn.
"Trông bộ dáng anh vừa rồi nói điện thoại, là bạn gái sao?"
Cô ta mở miệng hỏi như vậy.
Thấy thế, Hàn Tuyển cấp tốc tránh đi ánh mắt, sau đó thanh âm lạnh lùng nói, "Không có liên quan gì với cô."
Mà liền lúc nam nhân tránh đi tầm mắt, dáng tươi cười của Hạ Ương cũng thu liễm, cô hít một hơi thật sâu, vừa định nói thêm gì nữa, ai biết đúng lúc này cửa phòng bị người bên ngoài gõ.
"Ai?"
"Hẳn là tôi đặt bữa ăn."
Hàn Tuyển vừa nói, hướng cửa phòng phương hướng đi tới, tùy ý mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy --
Đường Ninh lung lay điện thoại trong tay, cười híp mắt nhìn hắn
Cô nhìn thấy đỉnh đầu nam nhân có chữ lớn màu tím.
Hàn Tuyển.
Hệ thống chấm điểm: 98.
Độ hảo cảm: 70.
Ừm, không tệ nha.
Nhìn thấy nam nhân khi nhìn thấy cô, bỗng nhiên thít chặt con ngươi, tay cũng run nhè nhẹ.
"Sao còn không vào?"
Chính là lúc này, một giọng nữ mềm mại đáng yêu ở phía sau hắn vang lên, sau đó kéo ra cửa phòng mở một nửa của Hàn Tuyển, cùng Đường Ninh ngoài cửa đối mặt đến cùng một chỗ.
Vừa nhìn thấy cô ta, trước đó còn cười, Đường Ninh dần dần thu liễm lại khóe miệng tươi cười của mình, ánh mắt càng trực tiếp rơi lên áo choàng tắm, lộ ra một đôi bắp đ,ùi trắng nõn mà thẳng tắp của Hạ Ương, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hàn Tuyển sắc mặt trắng bệch, "Vị này, không muốn giới thiệu một chút với em sao?"
Mà một đầu, sớm vào lần đầu nhìn thấy Đường Ninh liền đã nhận ra cô chính là bạn gái hiện tại của Hàn Tuyển, trong lòng Hạ Ương lập tức lướt qua một tia nghiền ngẫm, tuy nói hiện tại gặp mặt cũng không phải là thời điểm tốt trong kế hoạch của cô ta, nhưng đối với cô ta mà nói, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Dù sao chỉ cần có vết rách, cô ta có niềm tin sẽ đem vết rách này càng xé càng lớn, lớn đến hai người bọn họ cũng không thể làm lành lại.
Nghĩ tới đây, lúc này cô ta liền thoải mái hướng về phía Đường Ninh vươn ra tay nhỏ trắng nõn.
"Xin chào, tôi là Hạ Ương."
Từ đầu đến cuối sắc mặt càng lúc càng trắng, ngay cả trong mắt cũng dâng lên một trận bối rối luống cuống của Hàn Tuyển, nghe được thanh âm của cô ta, mới xoay đầu nhìn cô ta, khóe miệng Đường Ninh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, "Thật xin lỗi, tôi có bệnh thích sạch sẽ."
Nói xong, cô liền không lại nhìn Hạ Ương bị một câu của cô làm cho nghẹn đến gần chết, lần nữa nhìn về phía Hàn Tuyển.
"Không phải nói không học Hoàng tổng bọn họ gọi loại phục vụ này sao? Không phải nói đang nhớ tôi sao? Vừa ôm người như vậy... Vừa nhớ tôi, Hàn tổng thật đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm đó!"
Nói, Đường Ninh cười khẽ.
"Vị tiểu thư này, mời cô giữ miệng..."
Đầu tiên là bị bệnh thích sạch sẽ của Đường Ninh làm cho tức giận, lại bị cô xem thành người phục vụ đặc thù nào đó, Hạ Ương lúc này không cam lòng yếu thế liền muốn mở miệng.
"Nơi này có phần nói chuyện của cô sao?"
Không cười, Đường Ninh yên lặng nhìn Hạ Ương, so với Hạ Ương mười năm này đem đầu óc đều tiêu tốn vào chuyện làm thế nào câu dẫn nam nhân, thế nào thay đổi xinh đẹp, Đường Ninh mười năm này là thật một bước đều có thể đạp lên cô ta, chớ nói chi là hai năm gần đây cô luôn luôn ở vị trí cao.
Cô triển khai toàn bộ khí chất, liền nháy mắt làm Hạ Ương kinh hãi còn muốn nói thêm gì nữa.
Sau đó, cô lui về sau một bước, "Thành phố Vân bên này hợp tác đã đến hồi cuối, như vậy liền mời Hàn tổng anh mau chóng về Thanh thị, tôi nghĩ chúng ta cần hảo hảo trò chuyện."
Nói xong, Đường Ninh nhẹ nhàng động chân phải, lại giống như là chợt nhớ tới cái gì, lần nữa quay đầu nhìn về phía Hàn Tuyển trên mặt không hề có huyết sắc, "A, đúng rồi, tôi nghe nói có bệnh trong 72 giờ có thể dùng thuốc ngăn ngừa, còn có thể giết hết virus."
Nói xong lời có thể giết người, Đường Ninh hơi hơi hất cằm lên, nhấc chân định hướng thang máy đi đến.
Hạ Ương lại đã sớm bị cô làm tức giận đến giận sôi lên, một hồi nói cô(H/Ư) làm công việc đặc thù, một hồi còn nói cô... Có loại bệnh kia!
Trên đời này làm sao lại có nữ nhân miệng độc như vậy, khó trách Hàn Tuyển không thích cô ta!
Hạ Ương sớm đã tức giận đến ở trong lòng chửi ầm lên lên, lớn như vậy, cô liền chưa ăn qua thiệt thòi như vậy, nhận qua khuất nhục như vậy.
"Đường Ninh!"
Cô(ĐN) mới đi hai bước, bên này thấy cô muốn đi, Hàn Tuyển không hề nghĩ ngợi, lập tức tiến lên liền giữ lại cánh tay cô.
Ai có thể nghĩ hắn vừa mới giữ cô lại, Đường Ninh không có chút do dự trở tay liền cho hắn một bạt tay, ánh mắt đỏ bừng nhìn hắn, "Có thấy bẩn hay không?"
Cô khàn giọng nói như vậy.
Mà bị đáy mắt bài xích cùng căm ghét thật sâu của cô làm cho sợ, Hàn Tuyển không chú ý, Đường Ninh liền đã từ trong tay của hắn tránh thoát ra, sau đó bước nhanh đi hướng thang máy.
Chờ Hàn Tuyển lại đuổi theo cũng chỉ có thể nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt hắn.
Gấp gáp vội vã ấn lại thang máy nhưng lại vẫn không thể ngăn cản nó đi xuống.
"Hàn Tuyển!"
Vì thế, Hàn Tuyển hoàn toàn không để ý tới đã theo tới Hạ Ương phía sau hắn, đưa tay kéo hắn một cái, tay hắn dùng sức đẩy một cái lại trực tiếp đem Hạ Ương không hề chuẩn bị đẩy ngã đến trên mặt đất.
Thấy thế, Hàn Tuyển chỉ kịp nhìn cô ta một chút, thấy thang máy càng lúc càng đi xuống, cũng không quay đầu lại hướng cửa thang bộ đuổi theo.
Bị hắn bỏ lại, Hạ Ương không thể tin nhìn bóng lưng nam nhân rời đi.
Rõ ràng vào lần đầu gặp, cô liền đã phát giác được đối phương dư tình chưa hết với cô, mặc dù bên ngoài chững chạc đàng hoàng, nhưng trong ánh mắt của hắn, cô có thể nhìn ra được hắn còn yêu cô, chỉ cần nhẹ nhàng ra chiêu, ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn sớm muộn có một ngày sẽ đốt thành lửa lớn rừng rực.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy cái gì đây, hắn vì nữ nhân từ đầu đến chân không có một chút hương vị như Đường Ninh mà đẩy cô, thậm chí vứt bỏ cô mà đi.
Lớn như vậy, liền chưa từng bị ngăn trở như thế, Hạ Ương liền siết chặt nắm tay, oán giận chợt lóe qua trong mắt.
Có thể liền chính cô cũng không phát giác được, cô không chỉ có oán, không chỉ có hận, còn có chua ngoa.
Dù sao hai ba mươi năm này cô kết giao nhiều bạn trai như vậy, không phải phú thì quý, chỉ trừ Hàn Tuyển.
Lúc cùng với Hàn Tuyển, cô thậm chí còn tốn không chỉ một khoản tiền cho hắn, còn với nam nhân khác căn bản không thể nào.
Nói cô lần này trở về là vì tiền, càng không bằng nói cô có một phần cũng là vì Hàn Tuyển.
Cô thích Hàn Tuyển nhưng cô càng thích tiền hơn, tiền cùng Hàn Tuyển kết hợp chung một chỗ, cô cảm thấy trên đời này không có người có tiền nào thích hợp hơn Hàn Tuyển.
Huống chi, tuổi của cô cũng không nhỏ, sớm đã không thể tùy ý chọn lựa.
Bởi vậy, đối với Hàn Tuyển, cô càng có cơ hội chiến thắng.
Chậm rãi từ dưới đất đứng lên, trở về phòng, Hạ Ương ở trên ghế salon ngồi một hồi lâu, bỗng nhiên liền túi xách Hermes cô ta thích nhất móc ra điện thoại di động của mình, trực tiếp bấm điện thoại.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại liền vang lên một âm thanh nam nhân cảm giác thiếu niên mười phần.
"Alo, đây không phải là chị Hạ Ương sao? Nghe nói chị không phải xuất ngoại hưởng thụ sinh hoạt sao? Sao lại rảnh gọi điện cho tiểu lâu la như tôi chứ?"
"Tô Mặc, chỗ chị có một cuộc làm ăn muốn đàm luận với cậu, có làm hay không? Giá tiền dễ thương lượng."
Vừa nghe đến câu nói này, bên kia điện thoại trước đó còn chẳng hề để ý, Tô Mặc lập tức nhíu mày.
"Làm ăn? Chị biết tôi là làm cái gì, nhất định phải cùng tôi nói chuyện làm ăn sao."
"Đúng vậy, giá tiền dễ thương lượng."
"Được, ba ngày sau, gặp ở chỗ cũ."
Vứt xuống câu nói này, Tô Mặc trực tiếp liền cúp điện thoại.
Mà một đầu Đường Ninh cũng sớm đã xuống tầng, vừa mới ra thang máy người liền lảo đảo, khẽ lắc đầu nhưng cô cũng như cũ không thể thoát khỏi loại cảm giác váng đầu hoa mắt này.
Không chỉ có như thế, cả người còn nhẹ bồng bềnh, tựa như là giẫm trên trên bông.
Thấy thế, cô vô thức đưa tay bấm một cái trên cánh tay của mình, lần nữa nhấc chân hướng ngoài khách sạn.
Ai ngờ vừa mới ra cửa thủy tinh xoay tròn, lúc đi tới cầu thang, bước chân liền rối loạn mà đạp hụt, bỗng nhiên mất đi cân bằng, Đường Ninh vừa muốn ngã sấp xuống, liền lập tức vươn một cái tay giữ cô lại, một tay đem cô kéo về đến trong ngực của mình.
Quay đầu, một mặt kinh ngạc Đường Ninh liền phát hiện, đỉnh đầu người sau lưng viết --
Bùi Uyên.
Hệ thống chấm điểm: 99.
Độ hảo cảm: 80.
Ey yo ~
Tác giả có lời muốn nói: chỉ có thể nói cặn bã ở thế giới này chính là không đi đường bình thường, đương nhiên Đường Ninh cũng không chuẩn bị đi đường bình thường.
Ba người cùng đi, Hải Vương còn là có thể dẫm đến ổn, ha ha ha ~
17h07-19h20 13/11/2022
4500 chữ