[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 141: Bạn Gái Cũ Đột Kích (6)



Editor:KL

Nghĩ như vậy, Đường Ninh chợt xốc lên chăn mỏng đắp trên người mình, thấy quần áo ngày hôm qua còn mặc, trừ bởi vì say rượu mà có chút đau đầu ra những bộ vị khác trên người cũng không có cái gì khác thường, Đường Ninh lập tức thở dài một hơi.

Vừa mới thở đến một nửa, không cẩn thận liếc về Bùi Uyên không biết cái gì đã tỉnh lại, mở ra tròng mắt màu xám của mình.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..."

Vội vàng không kịp chuẩn bị, bị kinh hoảng, Đường Ninh trực tiếp sặc đến bắt đầu ho kịch liệt.

Nghe được tiếng ho khan của cô, Bùi Uyên hơi nghiêng nghiêng tai, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

"Em sao thế? Đang tốt sao lại ho thế này?"

Nói chuyện, hắn còn đưa tay hướng mặt Đường Ninh sờ tới.

Vừa nhìn thấy bàn tay như này, Đường Ninh lại giống như nhận lấy thứ gì làm cho kinh hãi, cả người bỗng nhiên lui về sau, làm bàn tay Bùi Uyên trực tiếp trống rỗng.

"Không sao..."

Cô vô thức trả lời xong liền bắt đầu gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Uyên nâng tay giữa không trung.

Ký ức tối hôm qua đứt quãng xuất hiện trong đầu cô, Đường Ninh bởi vì biết người trước mắt này căn bản là không nhìn thấy, trên mặt trực tiếp lộ ra ảo não nồng đậm, trong mắt càng hiện đầy không thể tưởng tượng nổi.

Dường như có chút không dám tin tưởng đêm qua người muốn bao nuôi nam nhân trước mặt này mà đủ loại dỗ ngon dỗ ngọt không cần tiền nói ra, thậm chí còn chủ động cưỡng hôn người ta là Đường Ninh cô.

Càng nghĩ, hối hận trong mắt Đường Ninh càng sâu, càng về sau thậm chí trực tiếp đưa hai tay bưng kín mặt của mình, một bộ dáng đang sụp đổ.

Đủ loại biểu hiện của cô, ánh mắt kinh ngạc đó, tất cả đều rơi vào mắt Bùi Uyên, nhìn một chút, hắn ở trong lòng giương lên khóe miệng.

Sau đó hắn liền thấy, có thể là sợ chính mình không nói lời nào sẽ dẫn tới hắn nghi hoặc, Đường Ninh rốt cục đem hai tay che mặt chậm rãi thả xuống, hít sâu một hơi nhìn hắn, khó nhọc nói,

"Xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi hôm qua có thể là uống quá nhiều, tôi kỳ thật không có ý đó, tôi... Tôi là muốn nói... Chúng ta có thể làm như chuyện tối ngày hôm qua..." Không có phát sinh hay không.

"Em đổi ý phải không?"

Đường Ninh còn chưa nói xong, Bùi Uyên liền tự động tiếp lời cô, nhẹ giọng hỏi như vậy.

"Hả? Tôi..."

Đường Ninh trực tiếp liền bị hắn hỏi như thế, muốn cô trả lời sao đây, chẳng lẽ nói cô đổi ý, có phải có chút quá cặn bã hay không? Rõ ràng hôm qua còn đối với người ta vừa ôm vừa hôn, hôm nay liền hối hận, cô sẽ thành loại người nào?

Thế nhưng cô xác thực...

"Cho nên, em hôm qua nói với tôi những lời như thích tôi, tôi lớn lên đẹp mắt, tôi hãy đi theo em, sau này muốn làm mắt của tôi, tất cả cũng đều là giả đúng không?"

Thanh âm Bùi Uyên có chút trầm thấp, đầu cũng cúi thấp xuống, chỉ có nắm tay chắt chẽ nắm vuốt.

Phản ứng như vậy làm Đường Ninh thậm chí sinh ra một loại ảo giác hắn thực sự tức giận.

"Tôi, tôi không phải..."

Cô vô thức muốn giải thích.

Ngồi ở trước mặt cô Bùi Uyên cũng đã lại lần nữa ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười tái nhợt, "Không cần giải thích, tôi hiểu, không sao, tôi là người mù, sau khi tỉnh rượu phát hiện sự thật này em không còn thích tôi là có thể lý giải... Thật xin lỗi, tôi đã quấy rầy."

Nói như vậy, Bùi Uyên lộ ra nụ cười miễn cưỡng, hắn lục lọi mép giường, xuống giường liền muốn hướng tới cửa phòng.

Thấy thế, Đường Ninh chỉ cảm thấy nam nhân này quá tuyệt, loại diễn kỹ không đi này không vào ngành giải trí thực sự chính là phung phí của trời.

Hắn quá rõ ràng làm sao có thể làm cho người khác dâng lên nội tâm áy náy cùng cảm giác tội lỗi.

"Chờ một..."

Vẻ mặt ràn đầy áy náy,Đường Ninh vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi hắn lại, ai ngờ đã đi ra xa mấy bước, nam nhân lại bỗng nhiên lảo đảo, một tay hất đổ chiếc đèn sàn cô đặt trong phòng ngủ, bộp một tiếng tiếng vang, ngay cả Đường Ninh trên giường đều có chút chưa lấy lại tinh thần.

Sau đó cô liền thấy nam nhân đi chân trần đi trên sàn nhà biểu lộ sợ hãi một chân đạp lên, máu me đầm đìa.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh trong mắt chấn kinh đều muốn áp chế không nổi, cô thấy Bùi Uyên trong lúc bối rối còn muốn lại giẫm, tranh thủ thời gian mở miệng, "Chờ một chút, anh đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng động, đèn của tôi vỡ rồi, hiện tại trên mặt đất đều là mảnh vụn thủy tinh, anh đừng nhúc nhích!"

Đang nói chuyện, Đường Ninh lập tức nhảy xuống giường, đem biểu lộ càng thêm không biết làm sao trực tiếp liền đỡ nam nhân đến trên giường, căn dặn hắn trước tiên ở nơi này đợi cô, liền cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, lại bằng tốc độ nhanh nhất ôm hộp y tế chạy trở về.

Đợi đến cô cẩn thận từng li từng tí dùng thuốc đỏ giúp nam nhân đem bàn chân tranh thủ thời gian rửa sạch, sau đó mới phát hiện chỉ cắt ra một vết thương, mặc dù máu chảy không ít nhưng tốt xấu gì vết thương cũng không sâu.

Cũng là lúc này, cô mới rốt cục khắc sâu nhận thức đến nam nhân trước mắt này đến cùng có bao nhiêu cực đoan, chuyện hắn muốn làm, cho dù trả giá cao thế nào, cho dù sẽ thương tổn đến chính mình, hắn cũng không tiếc.

Nghĩ tới đây, băng bó xong vết thương cho hắn, ánh mắt Đường Ninh nhìn về phía nam nhân trước mặt càng phức tạp.

Cùng đôi mắt xám "Hoàn toàn không biết gì cả" của hắn nhìn nhau nửa ngày, Đường Ninh cắn cắn môi, thở dài, "Được rồi, chúng ta bên nhau đi."

Vừa nghe đến như vậy, mắt Bùi Uyên đầu tiên là ngạc nhiên hơi hơi trợn to, nhưng rất nhanh tâm tình của hắn lại lần nữa sa sút xuống, "Không cần, tôi mặc dù là người mù nhưng cũng không cần em thương hại tôi".

Nghe được câu này, Đường Ninh quýnh lên, " Tại sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ? Không phải thương hại, lúc nãy chỉ là tôi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút không thanh tỉnh cho nên đáp sai. Trong lòng tôi cũng muốn cùng với anh, anh không tin tôi có thể thề, tôi nếu không phải thật lòng liền..."

"Không cần, không cần thề, anh tin tưởng em."

Một mặt ôn nhu Bùi Uyên trực tiếp mở miệng nói ra.

Nghe đến đó, Đường Ninh đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt hơi có chút không thể tin được, trong đó còn xen lẫn nhàn nhạt áy náy nhìn hắn.

Nhìn một chút, áy náy của Đường Ninh càng nhiều hơn, "Không phải chứ, sao anh lại tốt như vậy? Có khi tôi chỉ là đang dỗ anh, đang gạt anh, đang..."

"Em sẽ không, anh tin tưởng em."

Khóe miệng Bùi Uyên trực tiếp giương lên một nụ cười ôn hòa, "Từ nhỏ đến lớn, bởi vì mắt mù mà anh đã gặp rất rất nhiều ác ý, cho nên dù cho mắt không nhìn thấy nhưng anh cũng có thể rất rõ ràng phân biệt ra được người khác đối với anh là thiện hay là ác, anh có thể cảm giác được em là thật lòng, anh cũng nguyện ý tin tưởng em."

Nghe được như vậy, biểu lộ Đường Ninh cũng chậm rãi, chậm rãi mềm xuống, cúi đầu nhìn tay Bùi Uyên, cô bỗng nhiên thăm dò nắm lấy,"Được, vậy chúng ta liền hảo hảo cùng một chỗ, chỉ là con người của em có rất nhiều phương diện đều không phải rất tốt, hi vọng anh sau này có thể bao dung nhiều hơn một chút, chỗ nào làm anh cảm thấy không thoải mái, chỉ cần anh nói là em nhất định sẽ nghiêm túc sửa lại, có được không?"

"Được."

Bùi Uyên ôn nhu trả lời, khóe miệng giương lên.

Nụ cười này phảng phất như ấm đến có thể làm tan đi băng tuyết.

Chỉ nhìn như vậy, Đường Ninh cũng cười theo.

Cười không đầy một lát, cô tựa như là nhớ tới cái gì, lần nữa mở miệng nói, "Đúng rồi, mặc kệ như thế nào cũng không thể ở đây nữa. Em có một phòng ở ở cạnh hồ Lam Kình Loan, nếu như anh nguyện ý, trước tiên có thể ở đó, sau đó em sẽ giúp anh gọi mấy người chuyển nhà, còn có, mắt của anh làm bẩm sinh sao? Được rồi, mặc kệ bẩm sinh hay không, nếu như anh không ngại, tìm cơ hội em có thể dẫn anh đi nước ngoài khám một chút, nói không chừng về sau còn có thể thấy được..."

Mặc dù Đường Ninh đem hắn an bài rất khá, nhưng Bùi Uyên còn nhẹ nhàng nhíu mày.

"Em không ở cùng anh sao?"

"Hả?"

Nghe hắn nói, Đường Ninh có chút kinh ngạc, sau đó vẻ xấu hổ chợt lóe qua, "Em... Em... Em kỳ thật vừa mới cùng bạn trai cũ chia tay, sau đó liền... Cho nên trong thời gian ngắn còn có chút không quá thích ứng, anh có thể tạm thời cho em một chút thời gian thích ứng không? Anh yên tâm, sẽ không quá lâu. Lại nói, đôi tình nhân vừa yêu đương nếu liền ở cùng, khó tránh khỏi có chút quá..."

"Được."

Cũng không biết cô vừa nói câu nào đâm trúng Bùi Uyên làm tâm tình hắn rất tốt liền gật đầu.

Thấy Bùi Uyên bên này đã xử lý tốt, cảm giác so với đàm luận hợp đồng hợp tác hơn trăm triệu còn mệt mỏi hơn, Đường Ninh than khẽ, liền đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất phía trước, kéo ra rèm che, sau đó cô liền thấy --

Một chiếc xe cô quen thuộc đến thực sự không thể quen thuộc hơn chợt lóe qua ở dưới lầu biệt thự.

Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, nếu là cô không sai, chiếc xe kia không phải của Hàn Tuyển còn có thể là ai?

Hắn đây là trùng hợp đi ngang qua hay là trực tiếp trông một đêm?

Đứng trước cửa sổ sát đất, Đường Ninh khẽ nhướng mày.

Cùng lúc đó, đem cần ga đạp đến tận cùng Hàn Tuyển cũng hoàn toàn không thể lý giải mình rốt cuộc đang làm những gì.

Tối hôm qua sao lại đem chiếc xe lái đi ra ngoài lượn một vòng sau lại vây quanh lầu dưới biệt thự.

Không chỉ có như thế, hắn cũng bởi vì xoắn xuýt tức giận không cam lòng đủ loại cảm xúc trong lòng, đem xe trực tiếp ngừng suốt cả đêm ở dưới lầu nhưng lại từ đầu đến cuối đều không có ý trở lại biệt thự, tiến đến bắt gian tại giường.

Kỳ thật cũng chủ yếu là bởi vì mười năm ở chung, hắn quá rõ ràng Đường Ninh là dạng người gì, cho dù say rượu cô cũng sẽ không cùng nam nhân khác phát sinh bất luận quan hệ loạn nào.

Bởi vì trước kia chuyện như vậy đã phát sinh qua, hắn tận mắt thấy sau khi say rượu Đường Ninh căn bản sẽ không để bất luận kẻ nào gần thân thể của cô, trước đó như thế cũng bất quá là vì giận hắn mà thôi, nếu không cô như thế nào lại trực tiếp tìm một người mù chứ.

Đúng vậy, cho dù cho tới bây giờ, Hàn Tuyển mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng của hắn vẫn như cũ có lòng tin, Đường Ninh tuyệt sẽ không tuỳ tiện di tình biệt luyến, cô thích hắn bao nhiêu, trên đời này không ai rõ ràng hơn hắn.

Chính là tình yêu này làm hắn không sợ hãi, mới khiến cho hắn sau khi gặp được Hạ Ương, nói là quên bạn gái như Đường Ninh tồn tại, chẳng bằng nói trong lòng của hắn căn bản chắc chắn mặc kệ chuyện gì phát sinh, Đường Ninh đều tuyệt sẽ không rời đi hắn.

Nhưng cho dù chắc chắn, nghĩ đến hành động của Đường Ninh, Hàn Tuyển vẫn cảm thấy giận đến hoảng, cảm thấy trong lòng đủ loại bực bội, lúc này mới trong bất tri bất giác lại về tới dưới lầu biệt thự.

Sau đó cả một đêm, hắn đều là đủ loại suy đoán cùng miên man suy nghĩ, luôn luôn đến hừng đông mới thiếp đi trong giây lát.

Sau khi tỉnh lại, trùng hợp liền thấy trước cửa sổ sát đất ở tầng hai Đường Ninh kéo màn cửa sổ ra, đồng thời đặc biệt chú ý tới trên người cô còn mặc quần áo ngày hôm qua, chỉ một chút, trong lòng Hàn Tuyển càng chắc chắn.

Chờ đến mình thứ muốn, vì không để Đường Ninh phát hiện, hắn trực tiếp liền lái xe đi.

Trên đường, mắt chuyên chú nhìn ngay phía trước, trong kính chiếu hậu khóe môi Hàn Tuyển hơi nhếch lên.

Dù cho đi làm sắp trễ nhưng Đường Ninh vẫn đem Bùi Uyên đưa đến chỗ ở của hắn trước.

Giao phó buổi trưa liền sẽ phái người dọn nhà cho hắn, ban đêm cô cũng sẽ đi Lam Kình Loan thăm hắn, Đường Ninh khởi động xe, sau khi cùng Bùi Uyên đứng ngoài xe cười nói câu hẹn gặp lại, thân xe đen nhánh rất nhanh liền biến mất ở góc rẽ khu phố.

Lưu lại Bùi Uyên không chớp mắt nhìn hướng cô rời đi, khóe miệng khẽ nhếch.

Hắn giống như phát hiện một cái, so với để Đường Ninh từng bước một làm lựa chọn, từng bước một đi hướng vực sâu còn thú vị hơn.

Nghĩ như vậy, Bùi Uyên trực tiếp giơ điện thoại di động liền gọi điện thoại, phân phó người dưới tay của hắn người lập tức an bài cho hắn một thân phận mới, còn muốn mua cho hắn một gian phòng second-hand ở tiểu khu Tân Đô Viên cho hắn, đồng thời dựa theo yêu cầu của hắn trùng tu xong trước mười hai giờ trưa.

Cũng không biết mình đi rồi, Bùi Uyên còn có thao tác này, lúc Đường Ninh đi vào công ty liền đã đến muộn.

Cô vừa mới vào chỗ, cửa phòng làm việc liền bị người bên ngoài gõ, sau khi đáp câu tiến vào, ngẩng đầu, Đường Ninh liền cùng Hàn Tuyển xuất hiện ở cửa ra vào đối mặt đến cùng một chỗ.

Sau đó cô liền thấy Hàn Tuyển trực tiếp giơ cổ tay lên, chỉ chỉ đồng hồ chính mình, cười đến một mặt châm chọc nói, "Đường tổng, có vẻ như em hôm nay đến muộn sao?"

Nói, hắn chậm rãi đi đến, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Đường Ninh, hai tay chống ở trên, hơi hơi cúi người, "Là ai lúc trước luôn mồm yêu cầu tôi đừng bởi vì yêu đương mà làm trễ nải bản chức làm việc, không nghĩ tới..."

Đang nói, mắt Hàn Tuyển bỗng nhiên liền ngưng kết ở cổ của Đường Ninh, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, như bị điên mà bước nhanh vòng qua bàn làm việc, tay nhất thời kéo lại cánh tay Đường Ninh, dùng sức liền đem cô từ trên ghế kéo lên.

Lấy lực tay của Hàn Tuyển, Đường Ninh dám khẳng định cánh tay của cô khẳng định là bầm.

"Trên cổ em đây là cái gì?" Hàn Tuyển khó có thể tin chỉ vào chấm đỏ trên cổ Đường Ninh, mắt tức giận đến đỏ lên, "Đêm qua, các người... Các người thật..."

Vừa nghe thấy Hàn Tuyển chất vấn, Đường Ninh vô thức đưa tay bưng kín cổ của mình.

Nhưng cô hành động như vậy, theo Hàn Tuyển, căn bản chính là cô chột dạ trong lòng.

"Em che làm gì? Em cũng biết vết tích này không thể gặp người sao? Em cùng một người mù ở phòng của chúng ta làm ra chuyện như vậy, em có phải thành tâm muốn đối phó tôi hay không? Em có biết hai chúng ta cùng một chỗ cũng sắp mười năm rồi hay không, đoạn đường này đi tới khó khăn thế nào, thậm chí cũng sắp kết hôn, em sao có thể... Sao có thể..."

Hàn Tuyển tức giận đến tim thấy đau, trong mắt càng hiện đầy tơ máu.

Thua thiệt lúc trước hắn chắc chắn như vậy, Đường Ninh chỉ là bởi vì tức giận hắn mà không biết phân tấc, cố ý chọc giận hắn, thậm chí còn yên lòng rời đi, lại không nghĩ hắn rời đi căn bản chính là cho cô cùng kẻ mù kia có chỗ làm việc.

Cô tại sao có thể đối xử với hắn như vậy?

Cô chẳng lẽ quên hai người bọn họ lúc trước đến cùng có bao nhiêu tốt đẹp sao?

Cô rõ ràng đã nói, cả đời này cô đều chỉ sẽ thích một mình hắn, cho dù tận thế cũng sẽ không buông tay của hắn.

Cô tại sao có thể...

Càng nghĩ, hốc mắt Hàn Tuyển càng đỏ, thậm chí tay nắm vuốt tay Đường Ninh cũng càng thêm dùng sức.

"Uổng cho em lúc trước còn nói tôi bẩn, nói tôi buồn nôn, tôi lại bẩn lại buồn nôn nhưng sao so sánh được với em đem nam nhân mang về nhà!"

Hàn Tuyển rống to.

Nghe hắn nói, Đường Ninh liền đem cánh tay của mình từ trong tay Hàn Tuyển rút mạnh ra, quay đầu nhìn về hắn liền thấy nam nhân tràn đầy bi phẫn cùng thống khổ không chịu nổi.

Nhìn một chút, cô bỗng nhiên cười nhạo "Thế nào? Cảm thấy khó chịu khó xử, không vui sao? Cảm giác như vậy tôi hưởng thụ ròng rã năm tháng, anh mới cảm thụ một đêm liền không chịu nổi?Chỉ mới là bắt đầu thôi."

Nghe thấy Đường Ninh nói, trước đó còn lòng tràn đầy khí nộ, biểu lộ trên mặt Hàn Tuyển chợt cứng lại, giật giật môi, nửa ngày sau mới khàn giọng mở miệng,

"Em đang trả thù tôi?"

"A, đừng hướng trên mặt mình dát vàng, công bằng mà nói tôi chỉ là muốn để anh cảm nhận được một chút cảm xúc tôi đã từng chịu mà thôi. Huống chi, tôi so với anh cần phải sạch sẽ hơn, cho dù tìm nam nhân tôi cũng là sau khi chia tay anh mới tìm. Không giống một ít người, trong nhà một người, bên ngoài một người, cùng trong nhà người này nói chuyện cưới gả, lại ở bên ngoài cùng người kia mập mờ mơ hồ, thực sự rất vui sướng!"

Đường Ninh gằn từng chữ nói như vậy.

Hàn Tuyển lại kinh ngạc nhìn Đường Ninh trước mắt bỗng nhiên trở nên đặc biệt xa lạ, hắn từ trước đến nay biết Đường Ninh trên thương trường, một năm lại một năm ma luyện, thủ đoạn cũng biến thành càng thêm lăng lệ sắc bén, đối đãi với địch nhân cho tới bây giờ không chút nào nương tay.

Làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, đối đãi với hắn cô cũng sẽ dựng thẳng lên gai nhọn sắc bén nhất của mình, đem hắn quấn lại máu me khắp người, vết thương đầy người.

Hàn Tuyển không nói thêm gì nữa, Đường Ninh cũng rất nhanh tránh khỏi ánh mắt hắn, nhắm lại mắt, "Được rồi, nếu như Hàn tổng quên như vậy tôi liền nhắc lại với anh một lần, tôi và anh, đã chia tay, hiện tại cũng chỉ là quan hệ hợp tác, nếu như anh muốn tìm tôi bàn công việc, OK, tôi tình nguyện phụng bồi. Nhưng nếu như anh muốn tìm tôi tán gẫu cuộc sống riêng tư của tôi, xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có gì muốn hàn huyên với anh."

"Hiện tại, nếu như không gì khác, mời anh ra ngoài."

Giọng Đường Ninh đặc biệt bình tĩnh.

Biểu lộ càng trấn định đến tàn nhẫn, nhìn thấy trên mặt cô không hề gợn sóng, hốc mắt Hàn Tuyển đỏ bừng một mảnh, dùng sức nắm tay chính mình hơi có chút run rẩy, lui về sau hai bước, nhấc chân liền hướng phía cửa phòng.

Phịch một tiếng đóng sập cửa, Đường Ninh nhắm lại mắt, chậm rãi ngồi xuống trên ghế sau lưng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cô mới đi tiến vào phòng nghỉ của mình, thông qua gương rửa mặt, nhìn thấy "Ô mai nhỏ" trên cổ, Đường Ninh trực tiếp liền lộ ra nụ cười.

Đột nhiên, cô có chút muốn để Bùi Uyên cùng Hạ Ương so một lần xem ai trà xanh hơn...

Ra khỏi văn phòng của Đường Ninh, Hàn Tuyển bởi vì trong lòng bị đè nén cùng ngột ngạt, hắn căn bản chưa trở về phòng làm việc của mình mà là trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng hai, ngồi lên xe của mình giẫm mạnh chân ga, hắn liền đem xe đi ra từ bãi đỗ xe công ty.

Rời công ty, hoàn toàn không biết mình nên đi nơi nào, Hàn Tuyển như con ruồi không đầu, khắp nơi xông loạn.

Cũng không biết chạy bao lâu, hắn lúc này mới lái xe đến một tòa tiểu khu cũ kỹ, biểu lộ chán nản nằm xuống.

Gục trên tay lái không đầy một lát, hắn liền chợt nghe cửa sổ xe của hắn bị người bên ngoài gõ, hơi quay đầu, Hàn Tuyển thấy được mặc trên người một kiện quần áo ở nhà, trong tay còn mang theo một nilon rau quả, Hạ Ương mỉm cười bên ngoài xe của hắn.

Cũng là lúc này, Hàn Tuyển mới phát hiện chính mình trong bất tri bất giác vậy mà lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Ương.

Thời điểm hắn cùng Hạ Ương nói yêu thương, hắn liền không chỉ một lần đưa cô đến đây, không nghĩ tới mười năm trôi qua cô lại còn ở phòng mà bà nội cô để lại.

Hắn lăng lăng nghĩ như vậy, thấy Hạ Ương lại cửa gõ hai cái trên xe của hắn, do dự một chút, hắn chầm chậm hạ cửa sổ xe xuống.

"Anh tại sao lại ở chỗ này? Đừng nói cho tôi anh là vì treo điện thoại của tôi mà đến nói xin lỗi đó nha?"

Hạ Ương vừa cười vừa nói.

Thấy sau khi nói xong trên mặt Hàn Tuyển cũng không có phản ứng gì quá lớn, trong nội tâm cô liền đã có tính toán, không phải là vì cô, đó chính là bởi vì Đường Ninh kia.

Nhìn không ra nữ nhân không thú vị tới cực điểm như thế lại còn có thể làm Hàn Tuyển mê thành thế này, xem ra trước kia là cô coi thường cô ta.

"Được rồi, đừng sửng sốt nữa, đi lên ngồi một chút không? Hôm nay tơi cố ý đi chợ mua đồ ăn, ừmm, có món sườn anh thích nhất nha."

Hạ Ương giơ lên nilon trong tay, nhướng mày.

Nói xong cô cũng mặc kệ Hàn Tuyển đáp đồng ý không, quay người liền đi lên lầu.

Đợi cô đi được mười mét, nghe được âm thanh mở cửa xe trong dự đoán, Hạ Ương trực tiếp cong cong môi.

Mặc kệ nữ nhân ngoài miệng luôn luôn nói đến đây ăn cơm nhưng việc nấu lại là của Hàn Tuyển.

Bởi vì Hàn Tuyển đi dạo chỗ tiêu tốn quá nhiều thời gian, lúc đi tới dưới lầu nhà Hạ Ương đã là ban đêm, lại làm thêm một bữa cơm, đợi đến hai người ngồi xuống bắt đầu ăn trời đã hoàn toàn tối.

Vừa mới ăn một đũa, Hạ Ương tựa như là nghĩ đến cái gì, buông đũa xuống, liền đứng dậy đi đến gian phòng, sau đó liền lấy bình rượu đỏ tới.

"Nhiều món ăn như vậy, không uống chút thực sự rất xin lỗi chính mình, đây, anh có muốn uống hay không?"

Hạ Ương đặc biệt tự nhiên đưa qua một cái ly đế cao.

Nhìn ly rượu đỏ Hạ Ương để ở trên bàn, Hàn Tuyển nhíu mày lại.

"Không uống thì thôi."

Hạ Ương cũng không thèm để ý, trực tiếp rót cho mình một ly, còn chưa có buông xuống bình rượu đỏ liền bị Hàn Tuyển đoạt mất.

Sau đó, hai người cứ như vậy cô một ly tôi một ly, không biết lúc nào, trên mặt toàn diện say rượu đỏ ửng, còn lảo đảo ngã xuống trên ghế salon.

Vừa nhìn thấy đôi mắt mê ly của Hạ Ương, trong lòng Hàn Tuyển liền bỗng nhiên nhảy một cái, nhưng lúc này trong lòng của hắn không phải nghĩ hắn cùng cô(H/Ư) đã trải qua những gì, cũng không phải Hạ Ương lúc này đẹp bao nhiêu mà là nếu Đường Ninh tìm nam nhân, hắn vì cái gì không thể tìm nữ nhân, cô đã oan uổng mình đã cùng Hạ Ương phát sinh một chút chuyện, như vậy hắn vì cái gì không dứt khoát chuẩn xác?

Dù sao cô(ĐN) cũng sớm đã nhìn hắn như vậy không phải sao?

Cách nghĩ thúc đẩy, Hàn Tuyển một cái xoay người liền đem Hạ Ương đặt ở dưới thân, đầu chậm rãi liền hướng cô thấp xuống.

Từ đầu đến cuối, khóe miệng Hạ Ương đều là giương lên.

Cô sớm biết, Hàn Tuyển trốn không thoát lòng bàn tay của cô.

Nhưng khi môi hai người sắp dán lên, Hàn Tuyển bỗng nhiên chật vật lánh ra, sau đó không thể tin đứng dậy, lảo đảo lui về sau một bước.

"Thật xin lỗi, rất muộn rồi, tôi cần phải trở về..."

Nói xong một câu nói như vậy, Hàn Tuyển không chút do dự quay người liền đi ra ngoài.

Không nghĩ tới đã đến bước này mà người này lại còn có thể nhịn được, hoàn toàn không thể tin được mị lực của mình vậy mà hạ xuống đến loại tình trạng này, Hạ Ương trực tiếp đứng lên, nhìn bóng lưng Hàn Tuyển, đến cùng còn nhịn không được, "Trở về làm gì? Gặp bạn gái anh sao? Cô ta không tức giận sao? Lần trước cô ta đã như vậy, tôi còn tưởng rằng các người đã sớm chia tay rồi chứ?"

Hai chữ chia tay một chút liền đâm Hàn Tuyển đau đớn, bỗng dưng dừng bước, nghiêm nghị nói, "Sẽ không chia tay, tôi cùng với cô ấy cả đời này cũng sẽ không chia tay!"

Nói xong, không để ý Hạ Ương kinh ngạc, trực tiếp đóng sập cửa rời đi.

Không chỉ có bị cự tuyệt còn bị quê một mặt, Hạ Ương chọc tức liền nở nụ cười, sau đó không hề nghĩ ngợi móc ra điện thoại di động của mình, liền bắt đầu gọi Tô Mặc, không phải cô đã cùng hắn đạt thành giao dịch sao, người này vì cái gì đến bây giờ còn chưa hành động?

Một nửa tiền đặt cọc của cô chẳng lẽ đều cho chó ăn sao?

Thật không nghĩ đến cô đả thông điện thoại, còn chưa nói trên hai câu đối diện liền ba một cái treo điện thoại của cô, lại gọi lại, cô liền không gọi được.

"A!!!!"

Tức đến nổ phổi, Hạ Ương bỗng nhiên đem trong tay điện thoại hướng trên tường đập tới, uất ức cực kỳ hô lớn.

Nam nhân không một ai tốt hết!

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn · rùa xanh · Tuyển: Tôi không chia tay, em làm tôi xanh từ đầu đến chân tôi cũng không chia tay!

Bùi · bạch liên · Uyên: Hắn thật hung a, anh thật đáng thương ~~

Tối hôm nay một điểm, ngày mai sớm!

15h52-19h22 16/11/2022

4900 chữ