Mẹ chồng đang cho gà ăn thóc trước sân, một hình ảnh vô cùng bình dị, đúng lúc ông Phương Điền vừa đi chợ về chạy chiếc xe cub xanh lam thời xưa, bóng lưng thấp thoáng đứng trước cổng ông bấm còi kêu tránh. Theo quán tính cô quay người ra sau nhìn, Phương Điền thấy con dâu liền thắng xe lại, vẻ mặt hớn hở reo lên:
- Lâm Dao hả con?
An Diệp nghe chồng gọi tên con dâu nên ngước đầu nhìn ra cổng, thấy hai cha con đang dắt xe vào trong. Đôi tay run run, cho rằng mình đã nhìn nhầm, bước lên phía trước để nhìn kỹ hơn.
Khi xác thực đúng là Lâm Dao, bà nở nụ cười tươi ân cần hỏi thăm, ba người cùng vào nhà ngồi nói chuyện, Phương Điền đem nước sâm, bánh trái ra mời.
Ông hỏi về cuộc sống suốt hai năm qua của Lâm Dao, cô ấy thành thực trả lời, cũng như tâm sự những điều mình chưa từng kể ra cho người ngoài. Khoảnh khắc ấy cô như trút được gánh nặng trong lòng, giữa nhà chồng cũ và mình dường như không còn khoảng cách.
An Diệp hỏi sao không đưa cháu về cùng, cô ấy nói vì mình đi công tác bận việc nên không tiện dẫn con theo, hơn nữa con bé còn phải đi học. Biết ông bà nội thương, nhớ cháu, trước khi đi đã có ý định thăm nhà ngay từ đầu nên cố tình chụp mấy bức ảnh dễ thương của con gái nhỏ ở nhà cho cha mẹ chồng xem.
Dù không được gặp mặt trực tiếp, nhưng nhìn cháu lớn lên từng ngày qua từng tấm ảnh chụp họ cũng thấy an ủi nhiều. Thật sự nếu có thể An Diệp vẫn mong được gặp cháu, bà có nói nhỏ với con dâu kêu vài ngày nữa sẽ thu xếp ra miền Trung gặp cháu nội nhưng sợ cô phiền, Lâm Dao nói bà không cần phải đi xa, cô ấy hứa tháng sau sẽ xin công ty nghỉ phép đưa cháu về thăm nội, nghe vậy cha mẹ chồng vui lắm.
Ngồi nói chuyện một lúc, cô ấy vô tình biết sau khi ly hôn Phương Viên không có ý định bước thêm bước nữa, nhưng điều khiến cô ấy tò mò chính là một người rất mực yêu thương con gái, tại sao suốt hai năm qua chưa từng về thăm con, ngay cả điện thoại hỏi han cũng không có.
Không lẽ chuyện năm đó Phương Viên vẫn chưa quên? Anh ấy để tâm đến mức không muốn gặp cô dù chỉ một lần? Anh thật sự hận cô ấy tới vậy sao?
…o0o…
Tới nhà chơi cả buổi, cô ấy nhìn ngó xung quanh như tìm gì đó, An Diệp tinh ý nhận ra nói Phương Viên đi làm rồi chưa về, kêu cô ở lại thêm chút nữa vì anh thường hay về để lo cơm trưa cho cha mẹ, nếu nán lại thêm chút sẽ gặp được thôi.
Lâm Dao chưa sẵn sàng để gặp lại chồng mình sau nhiều năm xa cách, cô ấy rất nhớ nhưng không dám đối mặt nên đứng lên diễn lý do mình phải về khách sạn chuẩn bị tài liệu để mai còn gặp khách hàng, lý do quá chính đáng, cha mẹ chồng muốn giữ cũng không thể nên đành ngậm ngùi tiễn con dâu ra ngõ.
…o0o…
Vừa đi Lâm Dao vừa nhìn phong cảnh quanh làng, vô tình đạp lên chiếc lá kêu “rơm rớp” khiến cô đột nhiên dừng chân lắng nghe tiếng động xung quanh. Khí vị mùa thu thật buồn thay! Cây cỏ úa, lá tàn rụng. Thê lương như khi xưa.
Chim én vùn vụt từ giã bay đi, ve sầu im lặng không lên tiếng, nhạn cùng nhau bay qua Nam, gà chim chíp kêu bi ai. Nhiều lúc không cần phải có thành quách cũ, mà chỉ cần một buổi chiều thu trên con đường xưa cũng khơi gợi biết bao kỷ niệm.
Không biết dạo này anh sống thế nào, có ổn không? Mùa Thu đến rồi, lá bắt đầu vàng, cây bắt đầu thay lá, lá khô bắt đầu rơi vàng cả con đường nhưng chẳng ảnh hướng đến những đóa hoa đang khoe sắc.
Từ khi Phương Viên rời đi, một năm sau đó dùng số tiền tiết kiệm của mình đi làm, Lâm Dao mua lại căn nhà trước khia họ từng sống, cô ấy đã trở về ngôi nhà từ lâu đã không có bóng dáng anh, chính tại nơi này cả hai đã có với nhau khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Anh ấy là người không thể nào quên đến hết cuộc đời này.
Cô vốn dĩ là một con người thẳng tính, bộc trực không được ai yêu quý, là anh ấy không ngần ngại đứng ra giúp cô ăn nói, giải quyết vấn đề giúp cô, anh bước vào thế giới cô ấy mang theo ánh hào quang chói chang.
Tấm ảnh cưới cũ vẫn lưu giữ trong căn phòng đó, từng món đồ anh sử dụng qua đều đặt ngay vị trí cũ cất giữ cẩn thận. Thật muốn lấy hết dũng khí đứng trước mặt anh ấy nói lời cảm ơn, cảm ơn vì đã từng ghé qua và cho cô biết thế nào là tình yêu, thế nào là cảm động, thế nào là hy sinh. Dù cho anh ấy chỉ là một người khách qua đường… Cô cũng không thể nào từ bỏ được.
…o0o…
Ngày thứ hai khách hàng hẹn gặp mặt ở một nhà hàng bình dị, anh ta gửi địa chỉ, Lâm Dao đi theo định vị mà tới.
Nhìn qua ô cửa kính, quán nhỏ theo xu hướng mở, phong cách dân dã gần gũi với thiên nhiên mang lại cảm giác thoải mái cho thực khách.
Nhà hàng sử dụng những vật liệu mộc mạc chủ yếu là gỗ, trúc, nứa, rơm hoặc lá dừa làm chủ đạo. Mảng tường sơn màu vàng nghệ, nền lót gạch hoa màu tối, sân gạch, đụn rơm… đắm chìm trong không gian này khiến cô có cảm giác mộc mạc, cổ kính và yên bình trong từng chi tiết nội thất.
Góc phố xưa quen thuộc, vừa mở cửa bước xuống xe, vô tình nhìn thấy có một người đàn ông trên đường rất giống Phương Viên, cũng có thể do đã lâu không gặp quá nhớ nhung mà qua mắt, sự khác biệt giữa quá khứ, hiện tại và tương lai chính là “Thế giới của cô đã không còn có Phương Viên”.
Lâm Dao chỉnh lại quần áo tóc tai, hít vào một hơi thật sâu. Có thể sẽ không giống như mong đợi, có một số người dẫu cố gắng trân trọng đến mấy cũng không thể tránh được cái kết bất ngờ, huống chi là một người dửng dưng xem điều tốt của Phương Viên làm vì cô như vậy là đương nhiên.
Vừa gặp mặt, khách hàng đã trực tiếp vào vấn đề, sau khi nghe Lâm Dao giới thiệu về sản phẩm của công ty, khách hàng vẫn chưa vừa ý, anh ta muốn xem tài liệu cô đã chuẩn bị trước đó, sau khi xem qua vị khách hàng khó tính chỉ ra nhiều điểm thiếu sót và yêu cầu cô làm lại một cái mới gửi qua Email vào sáng sớm ngày mai.
Vì sợ mất đi cơ hội thăng tiến mà cô ấy chọn chịu đựng hết lần này tới lần khác, rõ ràng bản thân rất bận, như vì hợp đồng giá trị lớn nên không dễ dàng từ chối.
Vậy là từ lúc ra về cho đến tối, cô ấy lao đầu vào làm việc, đọc hết bản tài liệu mười trang đó sau đó chỉnh sửa tỉ mỉ lại từng đoạn mãi tới 19.50 giờ mới xong, lúc đó cô mới được nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau như lời đã hứa, cô ấy gửi tài liệu đi từ sớm, nhận được Email một tiếng sau mới có phản hồi, anh ta đồng ý ký hợp đồng với công ty, cô ấy cũng có thể yên tâm trở về tiếp tục làm việc.
Thời gian vẫn sớm hơn dự kiến đến một ngày, cô ấy quyết định dành cả ngày hôm đó đi đây đi đó, thăm thú hoa cảnh, xem như tự thưởng cho bản thân sau những ngày nỗ lực.
Từ ngày ly hôn, không có người yêu bản thân, cô ấy phải học cách tự yêu lấy mình, công việc không còn bận rộn như trước, thời gian ở cùng con gái cũng nhiều hơn.
Trước kia đi làm về, đọc sách, thu dọn phòng, trò chuyện cùng bạn bè, luôn cho đến khi cân bì lực kiệt mới miễn cưỡng chống đỡ đi tắm rồi ngủ. Nên thường đã là 11.00 - 12.00 giờ rồi, nếu như hẹn bạn bè cùng đi xem phim, ăn uống, mua sắm, rồi vội vã chạy về nhà cũng gần nửa đêm rồi.
Hiện tại công việc ngày đêm đều không sắp xếp bất kỳ cuộc hẹn nào, tan làm luôn là đi thẳng về nhà, từ chối được, thu xếp được một bữa ăn đơn giản cùng gia đình. Về nhà trước 05.00 giờ sau đó trực tiếp đến phòng tập thể dục, về nhà chậm nhất tới 06.00 giờ liền đi tắm lập tức, dùng cơm, chơi với con. Trước khi ngủ một bên đắp mặt nạ, một bên dọn phòng, hút bụi, giặt quần áo, sau khi làm xong những việc nhà đơn giản, đi thẳng lên giường đọc sách, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cuộc sống nhàn nhã thoải mái hơn trước nhiều, xem ra làm công ăn lương thoải mái hơn người phát lương nhỉ?
Cuối ngày trước khi về lại miền Trung cô ấy có ghé lại quán ăn lần trước, vì thiết kế độc đáo gần gũi nên khiến người ta lưu luyến. Một phần cũng vì thức ăn ở đó rất hợp khẩu vị, mùi vị cũng có chút quen thuộc.
Nay mới để ý cái bản tên nhà hàng “Nguyệt Dao”, cô ấy không nghĩ gì sâu xa. Lúc trước khi tới đây có nghe vài người bàn tai nhau, quán lúc nào cũng kín khách mặc dù chỉ vừa khai trương cách nay hai tháng.
Nghe nói ông chủ ở đây là một người điển trai, còn là đầu bếp cơ mà! Khoan vội bàn đến chuyện anh chàng nấu ăn như nào, làm bánh ra sao, bày biện món ăn kiểu cách gì, hãy cứ nhìn vào gương mặt điển trai như diễn viên, thần thái cuốn hút và thân hình thế là quá đủ để mê mẩn rồi chứ đừng có nói là người ta biết nấu ăn.
Nghe nhân gian ca tụng như vậy cô ấy cũng muốn một lần được gặp người đàn ông ấy, xem nhan sắc ở tầm cao cỡ nào mà khiến mấy bà thím 30- 40 tuổi trong xóm rộn ràng cả lên như vậy.
Lần đầu tiên đến đây cô cùng khách hàng ngồi bên ngoài bàn chuyện, nay đi sâu vào bên trong mới biết nhà hàng thiết kế theo dạng bếp mở.
Một dáng hình quen thuộc lướt vội qua mắt khiến trái tim cồn cào, Lâm Dao dừng lại nhìn theo bóng hình đó, người đàn ông mặc áo đồng phục đầu bếp với màu đen, tay dài tinh tế, vạt áo được thiết kế với hai hàng cúc màu đỏ có thể đổi qua lại. Đầu đội chiếc mũ đầu bếp màu đen, bên dưới mang theo tạp dề đen kẻ sọc trắng bước vào không gian bếp mở.
Dù góc nhìn từ phía sau nhưng rất nhanh đã nhận ra, nhịp tim đập xao xuyến cô không biết giấu đi đâu, trái tim một lần nữa lại thổn thức tựa như ngọn lửa đang rực cháy, nhiều năm như vậy rồi giờ gặp lại nhau người thân cũng hóa người dưng.
Đúng lúc đang mông lung, bần thần, nhân viên nhà hàng đem menu đến mời gọi món, Lâm Dao chợt tỉnh, cô ngồi xuống ghế ở dãy bàn trước không gian bếp mở.
Cô ấy gọi ếch xào củ chuối và ba chỉ rang cháy cạnh. Đầu bếp thực hiện chế biến món ăn ngay trước sự chứng kiến của Lâm Dao, một người đàn ông mái tóc side part cổ điển vuốt ngược, với phần tóc bạc hai bên thái dương và kiểu râu Stubble Stubble được tỉa ngắn, gọn gàng làm nổi bật vẻ nam tính, còn tăng sức hút mạnh mẽ, gợi cảm và thân thiện cho người đàn ông.
Anh ấy có nước da rám nắng, khoác lên mình chiếc áo đen đầu bếp chỉnh tề, trang trí món ăn một cách tỉ mỉ quả thực đã chân thật lột tả hết vẻ đẹp ma mị này, tạo sự hứng thú và gây kích thích vị giác qua việc chờ đợi được thưởng thức món ăn sau khi được trực tiếp xem quá trình chế biến.
Khi Người đàn ông ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi Lâm Dao vụt tắt. Cô cũng đã từng nhiều lần tự vạch ra trong đầu những cách ứng xử để khi chẳng may gặp lại chồng cũ. Nhưng đến lúc vô tình gặp nhau trên dòng đời xô bồ này, cảm giác đơ luôn và chẳng biết phải làm gì.
Sau hai năm vô tình nhìn thấy người xưa, thoáng chút ngỡ ngàng rồi tâm trạng bình thản, Phương Viên nhìn cô ấy như hai người xa lạ, cô ấy biết anh cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy mình.
Gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, hơn hai năm rồi còn gì, cô ấy vẫn như xưa, có chăng là xinh hơn và mi nhon hơn chút, gương mặt thanh tú nhưng vẫn thoáng chút buồn mơ hồ khó tả, nỗi buồn không phải ai cũng có thể hiểu được khi mới gặp lần đầu.
Anh xuất hiện đi qua đám đông lúc này con tim cô ấy đập rộn ràng. Phương Viên nhẹ nhàng bước đi trong gió, năm tháng không còn im lặng trong má của anh ấy nữa, đúng là quá lâu rồi chưa gặp, tóc lại trắng thêm vài sợi.
Ngày đầu gặp nhau không buồn chào, không chút ấn tượng, cũng chả cần để ý, có chăng là cái gật đầu lịch sự khi đặt hai đĩa thức ăn lên bàn.
Nhìn nhau một lúc lâu, cô chỉ cười mỉm rồi quay mặt nhìn sang hướng khác thật nhanh. Tim vẫn đập xốn xang vì ngày ấy anh bỏ cô đi, chứ cô ấy chưa bao giờ hết yêu. Lúc đó rất muốn làm mặt lạnh nhưng rồi bất giác cô cũng mỉm cười một cái…
Sau khi hoàn thành trách nhiệm, Phương Viên quay người lại đi vào trong tiếp tục chế biến món ăn, ánh mắt ấy, đã chẳng còn dịu dàng khi bên cô như trước nữa, cô nhận ra nó đã hờ hững tự bao giờ…
Lâm Dao cúi đầu cầm đũa chậm rãi thưởng thức món ăn, cô biết mùi vị rất quen thuộc, không ngờ đó là món anh chế biến ngày hôm trước, chắc anh ấy làm việc trong này.
Phương Viên trong lúc làm việc vẫn không thể chuyên tâm, nhiều lần anh ấy ngẩng đầu lên lén lút nhìn vợ cũ. Anh có thể che đôi mắt của mình khỏi những thứ mà mình không muốn nhìn, nhưng thực sự bạn không để che trái tim của mình khỏi những thứ mà bản thân muốn cảm nhận.
Sau khi ăn xong, Lâm Dao không vội quay lại miền Trung, mà nán lại đó thêm vài tiếng đồng hồ, mãi tới 04.20 nhà hàng mới đóng cửa dừng đón khách. Nhân viên bên trong về hết một lúc mới thấy Phương Viên bước ra khóa cửa cẩn thận, xoay người lại đi về hướng chiếc xe Honda Air Blade 150 đỗ dưới bóng cây phượng tím.
Đang đi đột nhiên Lâm Dao từ đâu xuất hiện, khi thấy cô ấy anh có hơi bất ngờ.
- Em muốn nói chuyện chút với anh được không?
Phương Viên nhìn cô ấy chằm chằm, là cái nhìn hờ hững của anh mỗi lần đối diện với cô. Cũng là đôi mắt ấy nhưng đã đổi thay theo năm tháng, từng là ánh mắt khiến cô say đắm, ánh mắt khiến cô ngây dại nhưng nay ánh mắt này lại khiến cô ấy chơi vơi trong cơn đau.
Không biết nên dùng trạng thái nào để nói với cô, sau cùng anh ấy mím môi chỉ tay vào trong, vẫn là giọng nói trầm ấm năm xưa:
- Sương xuống bệnh đó, vào trong đi!
Phương Viên đang quan tâm cô ấy sao? Hay do cô quá nhạy cảm lại tự ảo tưởng vị trí của mình rồi?
Anh đi trước, Lâm Dao nối gót theo sau. Từ trong bếp bước ra, đặt ly trà hoa cúc xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện cô ấy, Phương Viên hỏi: