Em Ấy Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Tôi

Chương 10: Ăn cơm



“Này.. này Cố Minh Triết là do mình hoa mắt hay là.. người kia giống anh Lục Quân lắm luôn!”

“.. cậu nhìn nhầm rồi” Cố Minh Triết hơi im lặng một lúc rồi mới trả lời.

“Nhầm nhọt cái-“ Kỷ Đồng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Cố Minh Triết ngắt lời.

“Có lẽ có chút giống, hồi trước mình vì thấy anh ấy giống Lục Quân nên mới đi theo, nhưng càng ở chung lâu, mình càng nhận thấy sự giống nhau đó bắt đầu nhạt dần. Kỷ Đồng à.. mình hình như có chút động lòng với Thẩm Trình Tranh mất rồi.”

Đại não Kỷ Đồng vừa được tiếp nhận một thông tin mới một cách đột ngột, ngồi load một lúc thì cậu cũng nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Cậu cũng khá vui vì Cố Minh Triết cũng đã bắt đầu có thể bước ra khỏi quá khứ. Chỉ tội cho nam nhân kia.

“Vậy thì tốt q-“

Kỷ Đồng chưa kịp nói hết câu lần hai thì lại bị Cố Minh Triết ngắt lời lần nữa.

“Nhưng mà, Thẩm Trình Tranh cũng đã có người trong lòng rồi, hắn vốn tiếp cận mình vì mình với ánh trăng sáng trong lòng của hắn giống nhau đến 7 phần thôi. Thật trớ trêu phải không”

Kỷ Đồng chưa kịp load xong thông tin này thì lại có thông tin khác chen vào làm đại não cậu bị chết máy một lúc.

“Thôi mình cũng nên về đây, cậu ở lại nhé.”

Nói xong Cố Minh Triết đứng dậy đi ra ngoài.

“Này đợi đã, cậu phải nói cho mình chuyện gì đang diễn ra đã chứ, nam nhân thối kia đã làm gì cậu hả.. này Cố Minh Triết về nhà xem tin nhắn của mình đấy!! Nghe chưa”

...----------------...

Thẩm Trình Tranh ngồi trong xe bên ngoài nhà hàng, ánh đèn ngoài đường có chút ảm đạm, làm Thẩm Trình Tranh ngồi trong xe có chút tối, nhưng bên trong nhà hàng lẩu lại cực kì sáng. Thẩm Trình Tranh ngồi trong tối nhìn chằm chằm ánh sáng trước mặt nhưng mãi vẫn chưa thấy Cố Minh Triết ra ngoài, điều này càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu hơn.



Lúc rời khỏi bàn lẩu, trên mặt hắn hiện rõ bốn chữ “Tôi rất tức giận”. Chỉ cần Cố Minh Triết chịu nhìn một chút, rồi nhẹ giọng dỗ dành hắn một chút như mọi khi, thì hắn cũng không khó chịu như này.

Nhìn hồi lâu vẫn chưa thấy cậu bước ra khỏi cửa. Thẩm Trình Tranh khó chịu gục đầu vào vô lăng.

Một lúc sau hắn đột nhiên nghe thấy tiếng mở xe từ bên cạnh, hắn vội vàng ngồi thẳng lưng dậy, khuôn mặt vốn có chút nhăn nhó lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

Cố Minh Triết mở xe ra, thấy người nam nhân đối diện tuy không lộ rõ sự tức giận nhưng khí tràng quanh thân đều là 'anh đang siêu tức giận mau đến dỗ anh đi'. Cố Minh Triết hơi mỉm cười coi như không biết gì ngồi vào ghế:

“Mình về nhà thôi, A Tranh~”

Thẩm Trình Tranh nghe giọng điệu mềm nhũn cửa cậu mà lửa giận không tên trong lòng hắn cũng nhất thời vơi bớt đi phần nào.

Từ lúc trên xe đến khi vào nhà rồi, Cố Minh Triết đều chẳng nói câu nào với hắn, khi vào nhà cậu cũng đi vào bếp làm cái gì đấy cả quả trình đều chẳng nhìn hắn một chút nào, Thẩm Trình Tranh mím môi rề rà bước chân lên lầu tắm rửa.

Tắm xong Thẩm Trình Tranh đứng ra ngoài ban công, hiếm thấy mà lấy một điếu thuốc ra hút. Hồi trước khi theo đuổi Tô Kiến Bạch hắn thường xuyên hút thuốc. Nhưng khi hắn gặp được Cố Minh Triết, ban đầu khi cậu nhìn thấy hắn hút thuốc lá, cậu sẽ đến giật điếu thuốc từ tay hắn rồi nhẹ nhàng nói:

“A Tranh hút thuốc lá có hại cho cơ thể lắm, em cũng không thích ngửi mùi thuốc đâu~”

Lúc đó hắn nhăn mày, rồi bỏ đi im lặng bày tỏ thái độ của hắn. Nhưng sau này hắn cho dù có hút thuốc thì cậu cũng chẳng nói gì, cậu chỉ nhăn mày rồi chạy sang chỗ khác, không chịu nói chuyện với hắn một khoảng thời gian dài. Thẩm Trình Tranh không chịu nổi việc bên tai mất đi giọng nói mềm nhẹ như mèo cào bên tai của cậu thế nên hắn từ đấy cũng không thường xuyên hút thuốc, cũng như thường xuyên uống rượu nữa.

Nhưng ngay lúc này, hắn nhịn không nổi mà hút một điếu để giải tỏa tâm trạng.

Đột nhiên, từ đằng sau có một cánh tay vươn ra ôm hắn. Thẩm Trình Tranh hơi giật mình trong lòng, nhanh chóng dụi điếu thuốc rồi ném đi như có tật giật mình.

Cố Minh Triết cũng không hỏi tại sao Thẩm Trình Tranh lại hút thuốc:



“Xuống ăn cơm nào A Tranh”

Thẩm Trình Tranh vẫn còn cảm thấy ấm ức vì đối phương không chịu để ý đến mình: “Không ăn.”

Rất dứt khoát, giống như một đứa trẻ đang ở độ tuổi phản nghịch mười lăm, mười sáu vậy.

Cố Minh Triết hơi mỉm cười, quay một vòng chui vào trong vòng tay của Thẩm Trình Tranh, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh không đói sao?”

“Không đói.”

Ọc ọc--

“....”

“….”

Cố Minh Triết không nhịn được mà cười ra tiếng, rồi kéo Thẩm Trình Tranh đang xụ mặt cùng đi xuống nhà bếp.

Khi xuống đến nhà ăn, Thẩm Trình Tranh thấy một bàn ăn đầy đủ, trong đó cũng có món cậu đã đặt từ nhà hàng nhưng hắn không động đũa vào được làm nóng rồi cho ra đĩa.

Cố Minh Triết kéo Thẩm Trình Tranh ngồi xuống bàn rồi quay người đi vào bếp xới cơm.

Một bát cơm đầy ụ như núi nhỏ được đặt xuống trước mặt Thẩm Trình Tranh.”…”

“Anh đói mà phải không? Ăn đi nè” vừa nói cậu vừa gắp cho nam nhân đồi diện một miếng thịt.

Cố Minh Triết cũng bưng phần cơm của mình, thoải mái, vui vẻ ngồi đối diện Thẩm Trình Tranh. Cậu chống đũa nhìn người đối diện. Thẩm Trình Tranh rõ ràng đã vui vẻ hơn rất nhiều toàn thân đang tỏa ra sự vui vẻ khi được ăn cơm. Cậu cũng mỉm cười cúi đầu ăn bữa cơm tăng 2 của mình.