Nhu Nhiên học xong ca cuối cùng của buổi chiều, sớm đã buồn ngủ đến díp cả mắt.
Cô thu dọn sách vở, đeo cặp ra nhà vệ sinh rửa mặt mới thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Từ lần thất bại đó, buổi tối thỉnh thoảng cô vẫn gặp ác mộng. Trong mơ, trên đầu Hàn Trầm có thêm hai cái sừng ác ma, cười cười dí sát vào người cô:
"Học sinh ngoan, kẻ mắt bị lệch kìa."
"Học sinh ngoan, son tô chờm ra ngoài rồi!"
"Học sinh ngoan..."
Nhu Nhiên luôn trong trạng thái học tập căng thẳng, thức khuya dậy sớm. Việc mơ ác mộng làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cô rất nhiều. Nhìn xem, hiện tại trông cô chẳng có tí sức sống nào, đóa hoa của tổ quốc thiếu ngủ héo đến xanh xao mặt mũi.
Cô ra khỏi cổng trường, đứng ở ngã rẽ chờ mẹ đến đón.
Giờ tan tầm, ngoài cổng kẹt cứng toàn xe là xe. Xung quanh trường thực nghiệm có vô số quán ăn. Mùi dầu mỡ, mùi thức ăn cùng mùi của khói bụi trộn lẫn làm Nhu Nhiên hơi khó chịu.
Thế nhưng nhìn đám học sinh túm năm tụm ba lại vui vẻ ăn xiên bẩn ở mấy sạp hàng rong, cô lại thấy có chút hâm mộ.
Nhu Nhiên còn chưa nghĩ ngợi được lâu thì đã nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc vang lên. Cô giật mình quay người lại, nhanh nhẹn mở cửa xe ô tô rồi chui vào ghế lái phụ.
Nhu Nhiên đặt cặp sách xuống chân, ngoan ngoãn nói:
"Con chào mẹ ạ."
Mẹ của Nhu Nhiên đặt một tay lên vô lăng, không trả lời cô mà tập trung nhìn về phía trước. Thẩm Hinh phu nhân đeo kính đen to bản, gần gò má có một vết tím bầm lộ liễu.
Trong xe không bật nhạc, cách âm cũng tốt. Thẩm Hinh phu nhân lái xe không nói chuyện, Nhu Nhiên cũng im lặng, tay nhỏ ngứa ngáy cào vào làn da trên đùi.
Không khí vô cùng bí bách ngột ngạt.
Di chuyển từ trường học đến chỗ học Toán trong giờ tan tầm mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Hôm nay cô học hai ca Toán, tan học lúc chín rưỡi.
"Vào lớp đi. Học xong Toán thì mẹ đón đi học lớp tiếng Anh mới đăng ký."
Nhu Nhiên muốn phản bác vài câu, nhưng khi nhìn đến vết bầm trên khuôn mặt mẹ thì lại nuốt tất cả những lời định nói vào trong, cắn răng vâng ạ một tiếng rồi đóng cửa xe lại.
Cô rũ vai, cảm giác cặp sách trên lưng đè nặng tới nỗi không thở được. Bình thường cô đi học buổi tối đến chín rưỡi, với lượng bài tập về nhà của trường thực nghiệm cộng với bài tập đi học bổ túc thì một rưỡi sáng cô mới được đi ngủ. Nhu Nhiên cảm thấy bản thân đi học như thế đã là quá đủ rồi. Nhưng giờ thêm một ca tiếng Anh thì mười một rưỡi mới được tan học, mẹ cô muốn cô thức đến sáng để làm bài luôn hay sao?
Nhu Nhiên thở dài, mơ mơ màng màng vượt qua hai ca Toán.
Chín rưỡi tan học, cô đói đến nỗi bụng sắp dán vào lưng. Bạn học lần lượt được ba mẹ đón về, duy chỉ Nhu Nhiên là không thấy đâu.
Thẩm Hinh phu nhân cuối cùng vẫn không đến đón, đặt cho cô một chuyến xe đến lớp học tiếng Anh.
Trung tâm nằm ở một khu dân cư mới mở, diện tích khá lớn. Nhu Nhiên vào cửa, tới bàn tiếp tân tìm lớp học.
Chị gái lễ tân mặt trẻ măng nở một nụ cười thân thiện với cô:
"Em gái nhỏ mới đến hả? Tên em là gì thế?"
Nhu Nhiên đặt cặp xuống chân cho bớt nặng, ngoan ngoãn đáp:
"Vâng ạ. Tên là Nhu Nhiên ạ."
Chị gái lễ tân kiểm tra trên máy tính rất nhanh, nhiệt tình chỉ đường cho Nhu Nhiên:
"Em học lớp A1, tới thang máy bấm lầu bốn rồi rẽ phải nhé. Lớp bắt đầu được mười phút rồi á, nhanh chân lên nha."
Nhu Nhiên nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng rồi đi theo chỉ dẫn tới phòng học.
Cửa lớp học đóng kín, cô bèn lịch sự gõ cộc cộc hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào.
Lớp học không đông lắm, chỉ có bảy, tám người tính cả nam lẫn nữ.
Trên bục giảng là thầy giáo mặc áo sơmi trắng quần âu. Thầy giáo mới của cô có vẻ trẻ, dáng người cao cao lại gầy. Thầy đang quay lưng lấy đồ trong túi nên Nhu Nhiên chưa nhìn rõ mặt. Thế nhưng không hiểu sao chỉ riêng bóng lưng cũng làm cô có cảm giác quen quen.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, thầy giáo ngẩng mặt lên nhìn Nhu Nhiên.
Ánh mắt ngạc nhiên của thiếu nữ bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên gấp bội của "thầy giáo".
Nhu Nhiên sốc toàn tập, kinh ngạc mãi không nói hoàn chỉnh nổi một câu:
"Cố... Cố..."
Cố Từ Vĩ không đợi cô nói hết đã quay xuống bảo cả lớp:
"Các em làm bài tập tôi vừa giao đi. Bạn học sinh này mới đến à? Đi ra ngoài tôi trao đổi chút."
Nói đoạn, cậu làm động tác đẩy kính lên trên sống mũi, quang minh chính đại kéo Nhu Nhiên ra khỏi lớp.
Nhu Nhiên nhìn cảnh tượng lúc nãy thì đã thừa đoán được có chuyện gì. Cô mặc kệ nam sinh kéo tay mình về phía cuối hành lang, ánh mắt nhìn cậu rất nhiều thâm ý.
"Trùng hợp quá, thầy giáo Cố."
Vẫn là tư thế từ dưới nhìn lên, Nhu Nhiên cong môi cười, vẻ mặt hết sức "tiểu nhân đắc ý" sau khi nắm thóp được Cố Từ Vĩ
Nhu Nhiên nhìn Cố Từ Vĩ một lượt, vẻ hờ hững nhàn nhạt thường thấy của cậu thay bằng sự nghiêm túc chững chạc. Sơmi trắng có cổ với quần âu, cộng thêm đôi kính gọng vàng trông cũng rất ra dáng thầy giáo đấy.
Thế nhưng Nhu Nhiên ngắm một hồi, nhìn kiểu gì cũng ra lưu manh giả danh trí thức.
"Thầy Cố ơi, em là học sinh mới ạ. Thầy có phải là thầy Cố lớp chuyên Toán của trường thực nghiệm không ạ? Hình như là đúng rồi nhỉ? Thảo nào em thấy thầy sao mà trông quen quá."
Cô gái nhỏ có vẻ tâm trạng rất tốt, đuôi mắt cong cong như trăng khuyết.
"Nhưng thầy Cố ơi, em không tin tưởng năng lực nghiệp vụ của thầy." Nhu Nhiên khoanh tay trước ngực ngẩng đầu lên nhìn Cố Từ Vĩ. Khoảng cách giữa hai người khá gần, cậu lại ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào của Nhu Nhiên.
Cố Từ Vĩ "À" một tiếng thoải mái nói:
"Trò yên tâm đi, tiếng Anh của tôi rất ổn. Ba lần thi IELTS trước đều được 8.5."
Nhu Nhiên kinh ngạc, bán tin bán nghi nhìn anh. 8.5? Cậu ta giỏi đến thế sao?
Nhu Nhiên còn chưa kịp chấp nhận thông tin này thì đã nghe Cố Từ Vĩ tiếp tục nói: