Trước đây mỗi khi trên người có vết sưng nhỏ đều là tự cậu bôi thuốc.
Tuy nhiên, khi Giang Hoài đang định gật đầu thì nhìn thấy ánh mắt của Lục Vô Túy, lập tức lùi lại, vội vàng lắc đầu.
Lục Vô Túy mỉm cười, ánh mắt tối sầm, giấu đi sự tiếc nuối, bình tĩnh nói: “Được.”
Đêm nay dù thế nào đi nữa cũng trôi qua trong yên bình.
Giang Hoài có chút cảm giác được gì đó.
Nhưng mà với kinh nghiệm chưa đủ để cậu nhận ra mình đang phải đối mặt với tình huống gì.
Cậu cùng Giang gia tuy rằng quan hệ ở mức trung bình, nhưng cậu vẫn là thiếu gia Giang gia, hơn nữa câu khác với người thường, thậm chí không có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều chuyện mà người lớn nên biết, vì thế cơ hội tiếp xúc cũng không có.
Ngay cả điện thoại di động của cậu cũng được Chu Tiểu Ngải đặt ở chế độ hài hòa.
(Theo như tui tra baidu ý chế độ hài hoà này là tránh những nội dung độc hại á.)
Bách độc bất xâm, không có một chút quảng cáo độc hại nào.
Về phần những quảng cáo nhỏ khác trên đường phố, bình thường đều rất mơ hồ, khả năng Giang Hoài có thể hiểu được cũng không lớn hơn khả năng một người mua vé số trúng năm trăm vạn.
Nhưng lúc này, sự ngây thơ đó đã trở thành lớp màng bảo vệ.
Lục Vô Túy có thể nhịn đến bây giờ, cũng một phần là do sự ngây thơ đó.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi và bình yên.
Giang Hoài cơ bản đã thích ứng với nhịp điệu học ở nhà, vị giáo viên này là do Lục Vô Túy tỉ mỉ lựa chọn cho, tính kiên nhẫn tỉ lệ thuận với trình độ, và cũng thích Giang Hoài, hai thầy trò rất vui vẻ.
Thầy giáo này hẳn là có liên hệ với thầy trong trường của Giang Hoài.
Vì vậy, về bài tập về nhà, rất trùng hợp với bài tập của giáo viên trong trường, thậm chí anh ta còn mang bài tập của Giang Hoài đến trường để sửa.
Thành tích của Giang Hoài đang tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chu Tiểu Ngải cảm thấy rất kinh ngạc về điều này.
Suy cho cùng, ở nhà có quá nhiều điều thú vị, rất khó để tập trung vào việc học.
Mà Giang Hoài không chỉ học tập mà còn nâng cao thành tích của mình.
Khi Chu Tiểu Ngải hỏi, nếu phía sau Giang Hoài có cái đuôi thì nhất định đã giơ lên.
Nhớ tới câu đã trả lời: [Không phải vì tớ chuyên tâm, mà là vì giáo viên dạy giỏi. ]
Giáo viên là do Lục Vô Túy mời tới.
Với tiền đề này, gần đây cậu nhìn thấy Lục Vô Túy đều mỉm cười.
Sau khi nói chuyện với Chu Tiểu Ngải về lớp học của mình, Chu Tiểu Ngải nói: [Trời ơi, đây là giáo viên thần tiên gì vậy?!]
Sau đó y động tâm rồi, hỏi: [Tớ có thể học cùng lớp với cậu không? ]
Sau khi gửi tin xong, có lẽ y đã nghĩ điều gì đó, cảm thấy không phù hợp nên nhanh chóng rút lại.
Nhưng Giang Hoài đã nhìn thấy rồi.
Cậu rất vui khi có thể chia sẻ với Chu Tiểu Ngải.
Vấn đề là cậu có thể chia sẻ những thứ đó nếu chúng thuộc về mình - giáo viên trong khóa học này của cậu cũng không phải do cậu mời.
Vậy...đi cầu xin Lục Vô Túy, chắc sẽ không sao đâu?
Cậu nhắn với Chu Tiểu Ngải:[“Chờ một hai ngày, có tin tức tớ sẽ báo cho cậu.” ]
Chu Tiểu Ngải vội vàng nói: [ Giang Tiểu Hoài, cậu đúng là hiểu đồng đội! ]
Y lại nhớ ra điều gì đó, [Đúng rồi, lần trước cậu kể cho tớ nghe về thỏa thuận bình hoa với Lục tổng, bây giờ thế nào rồi? ]
Giang Hoài:...
Được rồi, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Nhưng……
Giang Hoài nói: [ gần đây tớ nhận được rất nhiều đơn hàng, cũng đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, có lẽ cũng gần đủ rồi. ]
Hiện tại Chu Tiểu Ngải chính là Rui Sibai* thật sự.
(Đồng nghĩa Respect =tôn trọng. Cụm này là ngôn ngữ mạng Trung Quốc thường dùng trong rap í cả nhà. Ruisibei là một từ thông dụng trên Internet, là phiên âm của sự tôn trọng trong tiếng Anh và có nghĩa là tôn trọng.)
Đây là loại thần gì vậy?!
Sau khi bị đình chỉ học, ở nhà hơn nửa tháng, không những không bỏ việc học mà còn kiếm được nhiều tiền như vậy bằng cách nhận đơn đặt hàng?
Về sau ai nói Giang Hoài ngu ngốc, Chu Tiểu Ngải sẽ là người đầu tiên đập người đó.
Ngu ngốc ở chỗ nào? Đây là một bậc thầy quản lý thời gian.
Cũng không biết... Lục tổng sẽ cảm thấy thế nào nếu biết chuyện này?
Bất quá, Giang Hoài cũng đã nói rằng hai người họ không có quan hệ tình cảm gì cả.
Kỳ thật trong gia đình hào môn như vậy, không có tình cảm là chuyện bình thường, có tình cảm thì mới là chuyện lạ.
Chu Tiểu Ngải thầm không muốn Giang Hoài chịu bất cứ tổn hại nào nên sẽ không can thiệp.
Dù sao Giang Hoài cũng khác với người bình thường.
Nếu là người bình thường, thất tình sẽ mất đi tình yêu, nhưng về phần Giang Hoài...
Giang Hoài rất khó bị cám dỗ.
Nhưng nếu quan tâm đến ai thì lại cứng đầu đến mức dù có va vào tường cũng không quay đầu lại.
Sau khi trò chuyện với Chu Tiểu Ngải, Giang Hoài tính toán số tiền tiết kiệm của mình.
Nếu số tiền bình hoa trước đây được Lục Vô Túy tích lũy cũng không tệ, cộng với tiền tiết kiệm này, cậu sẽ tiết kiệm thêm 80.000 nhân dân tệ để trả nợ.
Với 80.000 nhân dân tệ, nếu cậu nhận thêm mười bức tranh nữa thì số tiền cũng tương đương.
Giang Hoài đã lâu không nhìn vào số tiền tiết kiệm của mình, sau khi phát hiện ra sự thật này, liền vui mừng.
Tuyệt!
Sau khi trả hết nợ, chắc cũng sắp đến lúc họ phải ly hôn, tuy số tiền cậu kiếm được không nhiều nhưng nếu tìm được nơi thuê nhà để ở thì chắc chắn có thể sống sót.
Điều duy nhất khiến cậu lo lắng là việc học của mình.
Giang Hoài biết việc cậu bị đình chỉ học là do lão phu nhân an bài, nhưng cậu không biết tại sao lão phu nhân lại không cho cậu đi học.
Nếu hiện tại cậu có thể học tại nhà, vậy đến lúc đó đào lão sư đi, chắc không có vấn đề gì đâu hà?
Lục Vô Túy có lẽ cũng sẽ không bận tâm.
Dù gì, hắn cũng đâu có học.
Tuy nhiên, vì là gia sư nên chắc chắn sẽ phải tốn thêm chi phí giảng dạy. Nhớ lại...
Cậu sẽ nhận thêm một vài bức tranh và trả lại chi phí giảng dạy trong thời gian này cho Lục Vô Túy.
Khi biết Giang Hoài muốn cùng hắn thương lượng một chuyện, Lục Vô Túy cũng khá tò mò.
Giang Hoài vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, hiếm khi nói chuyện cùng người khác thảo luận.
Khắp nơi trong Lục gia đều tùy cậu muốn làm gì thì làm, Lục Vô Túy cũng không quan tâm lắm.
Ngược lại, nếu một ngày Giang Hoài câu nệ trong mọi việc, phải cùng hắn bàn bạc mọi chuyện, Lục Vô Túy không những không vui mà thậm chí còn cảm thấy tức giận.
Lục Vô Túy có lúc tự hỏi ý tưởng của mình có phải hơi rẻ tiền không.
Nhớ lại ngày đầu tiên Giang Hoài đến Lục gia, hắn sẽ vì Giang Hoài làm vỡ bình hoa mà nổi nóng.
Nhưng bây giờ.
Cho dù Giang Hoài có đập vỡ hết bình hoa trong Lục gia, Lục Vô Túy cũng sẽ không cau mày.
Hắn sẽ chỉ dùng việc này này để trêu chọc Giang Hoài.
Giang Hoài đang phân vân không biết nên nói cho hắn biết chuyện tiền bình hoa trước hay là bàn việc Chu Tiểu Ngải trước.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy mình còn chưa tích đủ tiền bình hoa, bây giờ có nói cũng vô ích.
Thế là cậu nói: "Lục tiên sinh..."
Lục Vô Túy nghe cậu gọi như vậy, liền biết cậu có việc muốn nhờ.
Kỳ thật Giang Hoài rất thông minh, cậu biết lúc nào nên gọi xưng hô gì khiến hắn thích.
Bất quá hiện tại cậu không biết là-- cậu kêu "Lục tiên sinh" đối với Lục Vô Túy mà nói, còn kém xa cái xưng hô khiến hắn vui.
Lục Vô Túy cố ý không nói gì.
Giang Hoài giống như một bé mèo xin đồ ăn từ chủ nhân, khi nhìn thấy người khác thì phớt lờ, siêng năng soát độ tồn tại của mình với chủ nhân.
"Lục tiên sinh?"
Liên tục gọi ba bốn tiếng, Lục Vô Túy mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Giang Hoài đem cà phê đã pha đặt trên bàn hắn, chăm chú nói: “Có một ít.”
Lục Vô Túy vẫn im lặng.
Nhưng hắm lại chậm rãi nhấp một ngụm cà phê Giang Hoài pha cho mình.
Chậc, cái vị gì thế này?
Lục Vô Túy nhịn không phun ra, bình tĩnh đặt cà phê xuống, quyết định buông tha cái lưỡi của mình.
Giang Hoài thận trọng hỏi: “Lục tiên sinh, tôi có một người bạn muốn đến cùng tôi nghe giảng.”
Lục Vô Túy tay cầm ly cà phê dừng lại một chút: "Bạn bè kiểu gì?"
Gần đây Giang Hoài có gặp người bạn qua mạng nào không đứng đắn không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Vô Túy có chút khó coi.
Giang Hoài nói: "Chu Tiểu Ngải, nhưng chắc anh cũng không biết cậu ấy, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn như tôi, nhất định sẽ không gây chuyện trong lớp!"
Nếu như Chu Tiểu Ngải biết Giang Hoài miêu tả y như vậy.
Sợ là sẽ cười đập nát bàn.
Sắc mặt Lục Vô Túy dịu lại: “Ai nói tôi không biết?”
"Lần trước cậu cảm thấy không thoải mái, lúc tôi đến, cậu ta là người đứng cạnh cậu?" Lục Vô Túy lại hỏi.
Giang Hoài "Ồ" một tiếng, vội vàng gật đầu.
Lục Vô Túy ánh mắt lóe lên, lại hỏi: “Cậu cùng cậu ta quan hệ tốt lắm sao?”
Giang Hoài không chút do dự gật đầu: "Cậu ấy là bạn thân của tôi, chúng tôi quen biết nhau nhiều năm, tôi biết cậu ấy sẽ không gây chuyện..."
“Tôi không hỏi cái này.” Lục Vô Túy vốn là muốn nghe chút chuyện, nhưng nghe cậu nói như vậy, lại bắt đầu cảm thấy có chút ghen tị:“Sao mà quen biết lâu như vậy?”
Nghe vậy, Giang Hoài vẫn có chút sững sờ đếm trên đầu ngón tay: "Bởi vì lúc chúng tôi là bạn học cấp ba, còn có bạn học cấp hai, hình như là bạn cùng lớp..."
"Không cần tính," Lục Vô Túy nói, "Nhưng cậu đã tới đây xin tôi...vậy cũng nên cho tôi cái gì đi, đúng không?"
Giang Hoài sửng sốt.
Còn có chuyện như vậy?
Cậu cho rằng Lục Vô Túy chỉ cần đồng ý là được.
Giang Hoài nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Lục Vô Túy nhìn cậu, lâm vào trầm tư.
Thấy hắn nữa ngày không nói chuyện, Giang Hoài có dự cảm không lành, vội vàng nói: "Kỳ thực nếu khó quá, tôi cũng có thể nói với bạn tôi không tới."
Lục Vô Túy: "..."
Hắn cũng chưa có đưa ra yêu cầu gì quá đáng?
Lục Vô Túy nói: "Giang Điềm Điềm, có một người bạn như cậu, tôi nghĩ bạn của cậu sẽ mừng đến phát khóc."
Giang Hoài: "..."
Mặc dù cậu có chút vui mừng khi được khen ngợi.
Nhưng có chút gì đó kì kì?
Lục Vô Túy thấy lần này cậu không vội nhận lời khen cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian dài như vậy, Giang Hoài rốt cục có thể hiểu được lời châm chọc của người khác - cậu đã trưởng thành.
Bởi vì Lục Vô Túy bận rộn công việc nên cũng không nghĩ ra nên yêu cầu cái gì.
Hắn quyết định giữ yêu cầu này lại.
Giang Hoài cũng cảm thấy có lỗi với Chu Tiểu Ngải nếu tạm thời rút lại lời nói, cho nên tuy sợ Lục Vô Túy sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng nhưng cậu vẫn cắn răng đồng ý.
Âm thầm gánh chịu mọi chua xót.
Chu Tiểu Ngải căn bản không biết bạn mình đã phải trả giá những gì!
Khi vào lớp, giáo viên bàng hoàng khi phát hiện có thêm một học sinh.
Trong khoảng thời gian này, Lục Vô Túy bận rộn công tác, đi sớm về muộn, quay người lại quên mất chuyện này, cũng không báo trước cho lão sư.
Nhưng dạy một vẫn là dạy, dạy hai vẫn là dạy.
Hơn nữa, Lục Vô Túy trả lương cao nên giáo viên cũng không có ý kiến gì.
Chu Tiểu Ngải bị chấn kinh rồi.
Không có lý do khác.
Giáo viên này hoàn toàn tìm cho Giang Hoài, vì vậy khi người khác ở trong lớp quan sát, những người có trình độ không cao sẽ không thể theo kịp.
Ngay cả Chu Tiểu Ngải, sinh viên ở lớp mũi nhọn cũng gặp chút khó khăn.
Trước khi tới, y đã đoán được, lão sư này hẳn là được Lục Vô Túy mời đến cho Giang Hoài.
Bây giờ nhìn lại thì đúng là như vậy.
Chu Tiểu Ngải che giấu gợn sóng trong lòng.
Y luôn cảm thấy nếu không có tình cảm thì liệu Lục tổng làm như vậy với Giang Hoài là vì cái gì?
Lỡ có cảm tình, mà Giang Hoài thì muốn rời đi.....
Trong lúc Chu Tiểu Ngải đang xuất thần thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Giang Hoài.
Giang Hoài có chút kỳ quái, "Tớ gọi cậu lâu như vậy, sao cậu không trả lời?"
Chu Tiểu Ngải dừng một chút: "A, cậu vừa mới nói cái gì?"
"A, cái này... " Giang Hoài cũng có chút quên mất, cậu nhìn điện thoại sau đó mới nhớ ra: "Lục tiên sinh trưa nay sẽ về nhà, nói muốn đãi cậu ăn cơm."
Chu Tiểu Ngải: "..."
Sợ cái gì thì cái đó tới.
Trên bàn ăn, Giang Hoài vui vẻ ăn uống, Chu Tiểu Ngải cứng đờ ngồi bên trái, Lục Vô Túy bình tĩnh ngồi bên phải.
Buổi trưa tan học, Chu Tiểu Ngải đang tìm cơ hội trốn thoát.
Bất quá Lục Vô Túy trở về quá nhanh, lớp học còn chưa kết thúc, trong bếp đều đã chuẩn bị đồ ăn xong.
Mùi hương từ tầng một bay đến tầng hai, Giang Hoài không ngừng chảy nước miếng.
Chu Tiểu Ngải có chút tuyệt vọng.
Kẻ ngốc này không biết chồng mình khủng bố đến mức nào.
Y không cảm thấy, Lục Vô Túy mời y ăn cơm, cũng không phải hoàn toàn là ăn cơm —— có lẽ hắn muốn hỏi cái gì đó.
Quả nhiên
Ăn cơm xong, Lục Vô Túy nói với y: "Bạn học Chu, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"
Chu Tiểu Ngải biết mình trốn không thoát.
Không thể phản kháng, coi như đây là học phí đi học ké đi.
Chu Tiểu Ngải vốn tưởng rằng Lục Vô Túy sẽ hỏi về việc Giang Hoài tiết kiệm tiền.
Tuy nhiên, điều y không ngờ tới chính là Lục Vô Túy lại hỏi: “Nghe nói cậu và Giang Hoài quen biết nhau đã lâu, có biết tại sao Giang Hoài lại đối với chuyện người khác nói em ấy giống con gái lại đặc biệt...nhạy cảm?"
Chu Tiểu Ngải sửng sốt.
Y quay đầu lại nhìn Giang Hoài vẫn đang vùi đầu ăn, vẻ mặt trở nên phức tạp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải vì thằng em trai kia của cậu ấy.”
Lục Vô Túy cau mày.
Hiện tại Lục Vô Túy hỏi như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là hắn quan tâm Giang Hoài.
Chu Tiểu Ngải tự nhiên không thể buông tha cơ hội này, trực tiếp thú nhận: “Giang Dục từ nhỏ đã không thích Giang Hoài, thích trêu chọc cậu ấy. Hai năm nay Giang Hoài trở nên cứng rắn hơn, lại tốt hơn trước, nhưng khi còn nhỏ Giang Hoài đã bị nó bắt nạt.”
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.
"Ở nhà thì không thể quang minh chính đại xuống tay với Giang Hoài, cho nên thằng khốn đó liền cùng với mấy đứa bạn vây quanh Giang Hoài nói mấy lời khó nghe..."
Chu Tiểu Ngải vốn có chút phẫn nộ nói, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Lục Vô Túy, giọng nói của y dần dần nhỏ xuống.
Lục Vô Túy hỏi: “Nói cái gì?”
Chu Tiểu Ngải thận trọng nói: "Ẻo lả, tiểu cô nương, nam không ra nam nữ không nữ... vân vân."
Kỳ thật còn có một ít.
Nhưng y không dám nói nữa.
Y nhìn Lục Vô Túy, lại cảm thấy lúc đứng trước mặt giáo viên khi chưa làm bài tập cũng không sợ đến như vậy.
…Cũng may mắn Giang Hoài phản ứng chậm.
Lục Vô Túy cảm ơn xong liền rời đi.
Lúc này Chu Tiểu Ngải mới nhớ ra - Lục Vô Túy hoàn toàn không nhắc tới việc Giang Hoài tiết kiệm tiền?
Y thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Lục Vô Túy khó có được không đến thư phòng làm việc mà chỉ ở trong phòng ngủ.
Giang Hoài ngồi ở trên thảm chờ hắn rời đi.
Sau khi nhận ra Lục Vô Túy không có ý định rời đi, cậu mới chột dạ lấy cọ vẽ từ ngăn kéo hộc bàn ra.
Cậu nhấn mạnh: “Tôi chỉ vẽ trong phòng này chứ không vẽ trên giường. Anh phải nhìn rõ đó”.
“Giang Hoài.” Lục Vô Túy đột nhiên gọi cậu.
Bình thường, khi bị gọi là "Giang Điềm Điềm "khả năng hắn tức giận cao hơn.
Và khi bị gọi là "Giang Hoài" thì khả năng tức giận cũng cao.
Sống lưng Giang Hoài cứng đờ, dừng một chút, sau đó cất cọ đi, giả vờ hào phóng: “Được rồi, tôi không vẽ nữa.”
"Cậu ở Lục gia lâu như vậy, chưa từng nghĩ đến việc về thăm nhà?"
Hai giọng nói chồng lên nhau trong giây lát.
Giang Hoài nghe rõ ràng những lời này thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng rằng Lục Vô Túy đang tìm phiền phức với mình.
Cậu đặt cọ vẽ lên bàn, quay người lại nói: “Sao lại muốn về nhà?”
Cậu có vẻ thực sự bối rối.
Đúng là không buồn về chuyện này.
Trong lòng Lục Vô Túy có chút gì đó khó tả.
Hôm nay, một hình ảnh cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.
—— Giang Hoài nhỏ tuổi toàn thân xám xịt, so với bây giờ ngốc nghếch hơn một chút, ánh mắt trong trẻo hơn bây giờ, giống như hai vì sao, nhìn vào là khiến lòng người mềm nhũn.
Nhưng Giang Hoài cứ như vậy lại bị người vây quanh nói những lời khó nghe.
Lục Vô Túy đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Giang Hoài.
"Không muốn về nhà là vì ở nhà không vui phải không?"
Giang Hoài chớp mắt.
Không vui?
Đúng thật là có.
“Hiện tại thì sao?” Lục Vô Túy lại hỏi.
Giang Hoài nhớ đến món cá chua ngọt do đầu bếp làm vào bữa trưa, còn mời Chu Tiểu Ngải đến ăn ngày hôm nay - cậu đã đến nhà Chu Tiểu Ngải nhiều lần nhưng chưa bao giờ để Chu Tiểu Ngải đến nhà mình.
Cậu cảm thấy Lục Vô Túy lúc này có chút đáng sợ, nhưng vẫn mím môi gật đầu: "Hôm nay cảm ơn anh."
Sắc mặt Lục Vô Túy dần dần dịu đi một chút.
Hiện tại vui vẻ là được.
Hắn không thể nào thay đổi quá khứ, hắn chỉ có thể ngay lúc này bảo vệ Giang Hoài.
“Những người đó, hiện tại tôi còn chưa làm gì được.” Lục Vô Túy nói: “Nhưng không lâu nữa, bọn họ đều——sẽ phải trả giá.”
Giang Hoài cái hiểu cái không.
Cậu nghe được ý của Lục Vô Túy, hình như muốn dạy dỗ ai đó, nhưng lại không hiểu Lục Vô Túy muốn dạy dỗ ai.
Ánh mắt Lục Vô Túy nhìn vào môi cậu.
“Nhưng trước đó, cậu không phiền nếu tôi tính cho cậu một chút phí công việc chứ?”
Giang Hoài có chút ủy khuất: “Tôi không làm gì cả, sao anh lại đòi tiền?”
“Lần này không phải vấn đề tiền bạc.” Lục Vô Túy đến gần cậu
Hơi thở của họ đã ở rất gần.
Lục Vô Túy đã kiềm chế bản thân, không muốn vội vàng như vậy.
Nhưng hắn nhận thấy mình đơn giản là không thể làm được điều đó.
Đặc biệt là sau khi biết được những gì Giang Hoài đã trải qua.
Xem ra người cần an ủi không phải Giang Hoài, mà là hắn cần an ủi nhiều hơn để xoa dịu sự bạo ngược trong lòng.
Lục Vô Túy lần này thậm chí không hề do dự.
Hắn tiến lại gần Giang Hoài, hôn lên khóe môi cậu.
*Ruisibei là một từ thông dụng trên Internet, là phiên âm của sự tôn trọng trong tiếng Anh và có nghĩa là tôn trọng 1 2 3.
Từ này được phổ biến rộng rãi trong giới rapper và dần dần trở thành một từ vựng trong cộng đồng người hâm mộ, có nghĩa là bị thuyết phục, sau này dần dần mở rộng sang nghĩa "Anh thật tuyệt vời, em là một vị Phật".
Ban đầu, "Risibai" là một từ rất phổ biến trong giới rap vì nó thường được nhắc đến trong một chương trình mang tên "China Has Hip Hop". Thực tế, "Risibai" không chỉ có nghĩa là khen ngợi sự tuyệt vời của người khác mà còn có ý nghĩa Là một kiểu giễu cợt, hơi giống với ý nghĩa không nói nên lời, thể hiện cảm giác bất lực nên khi nhận được tin nhắn của người khác, bạn vẫn cần phân biệt để tránh hiểu lầm, bối rối.
Trời ơi tui ẩu ghê lấy bản thô đăng lên tui xin lỗi mn nha. Không đọc bình luận là tui cũng không bt lun.