Cố Thanh Uyển thấy em gái ngồi đó không biết phải làm gì với viên thịt vì bé không thể nào gắp được nó.
Cô dịu dàng nắm lấy tay nhỏ của em gái, chỉ bé cách dùng đũa gắp viên thịt.
"Chúc Chúc nè, làm như thế này, em làm vậy mới dễ dàng gắp được. Em hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi."
Chúc Chúc gật đầu, học theo động tác của chị hai, sau đó cố gắng gắp lấy viên thịt trong chén cơm của mình, sau một vài lần thử, bé đã thành công.
Bé nhìn viên thịt thơm phức, cắn một miếng lớn: "Ừm ~ ngon quá đi thôi."
Cố Thanh Uyển nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của em gái tràn đầy hạnh phúc, đầu bé ngửa lên một chút, tay bé thì chống quai hàm đầy thịt của mình, còn miệng thì không ngừng nhai. Tại thời điểm này, em gái trong mắt cô chính là một bé cưng đáng yêu nhất thế giới.
Cô vừa ăn vừa ngắm nhìn biểu cảm đáng yêu của em gái, cô cảm thấy đồ ăn của mình càng trở ngon hơn.
Cố Thanh Diệu đứng ở một bên quan sát toàn bộ, trong lòng cậu cảm thấy bất đắc dĩ.
Rắc rối thành tinh này quả nhiên thật rắc rối.
…
Thời gian thưởng thức món ngon đã kết thúc.
Chúc Chúc ngồi trên sofa nghỉ ngơi, để thức ăn trong bụng tiêu hóa một chút, sau đó bé sẽ đi tìm thứ khác để ăn.
"Ting."
"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."
"Nhiệm vụ phụ 5: Khiến cho anh ba của ký chủ cảm nhận được sự ấm áp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 1 điểm."
Chúc Chúc nghe thấy âm thanh trong đầu, nhiệm vụ này liên quan đến anh ba của bé.
Bé đặt tay nhỏ lên cằm của mình, suy nghĩ một chút và hỏi: "Thống Thống nè, có cách nào để làm cho anh ba cảm thấy tốt hơn không? Chúc Chúc muốn anh ba nhanh chóng khỏe lại."
Hệ thống hiểu được lời nói của ký chủ nên tìm kiếm một chút: "Ký chủ, ở đây có một cách để giải quyết vấn đề của anh ba ký chủ nhưng cần tới 5 điểm mới có thể mua được. Hiện tại, điểm có thể sử dụng của ký chủ là 2 điểm."
Chúc Chúc nghe Thống Thống nói như vậy, giơ ngón tay của mình và bắt đầu đếm từ ngón tay út, lẩm nhẩm trong miệng: "Chúc Chúc hiện có 2 điểm, cần 5 điểm để giúp anh ba tốt lên, vậy cần 1, 2, 3 điểm nữa, còn phải làm nhiệm vụ..."
Bé duỗi ra ba ngón tay, một tay nhỏ khác lại đếm lại một lần nữa, nắm chặt nắm đấm thịt mềm mại, trong mắt bé tràn ngập sự quyết tâm, tự cổ vũ bản thân cố lên và tin rằng mình chắc chắn có thể làm được.
"Chúc Chúc biết rồi, vì anh ba, Chúc Chúc sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cố cố cố lên!"
Hệ thống phối hợp nói theo: "Ký chủ cố lên, tiện đây nhắc ký chủ một chút, bạn còn có linh tuyền chưa sử dụng."
Chúc Chúc nhớ lại, đây là phần quà lớn mà Thống Thống đã cho bé: "Thống Thống ơi, Chúc Chúc muốn sử dụng linh tuyền."
Ngay lập tức, Chúc Chúc thấy một chai nhỏ màu trắng xuất hiện trên tay mình.
Hệ thống chủ động giải thích: "Ký chủ, chỉ cần nhỏ một giọt vào nước, sau khi uống thì kinh tuyền sẽ dần dần phát huy hiệu lực."
Chúc Chúc nắm chặt chai nhỏ này, đi đến nhà bếp. Bé nhớ có một bình nước lớn ở đây, anh cả, chị hai và anh ba đều uống nước trong này.
Bé đem cái ghế nhỏ ở gần đó chuyển tới đây và đứng lên nó, mở nắp của bình nước lớn rồi lại mở nắp của chai nhỏ trong tay, đổ vào bên trong
"Ơ? đã hết rồi sao?"
Chúc Chúc đổ một giọt vào bình nước lớn, sau đó bé nghĩ muốn làm cho họ nhanh chóng khỏi bệnh hơn nên muốn đổ thêm một ít vào, nhưng khi bé lắc chai nhỏ trong tay thì không còn gì rơi ra cả.
Bé nhắm một mắt lại, mắt còn lại mở to nhìn vào chai nhỏ, chưa được mấy giây thì chai nhỏ trong tay bé đã biến mất.
"Thống Thống, Thống Thống, chai nhỏ biến mất rồi."
Hệ thống xuất hiện kịp thời: "Ký chủ à, sau khi sử dụng xong sẽ tự động biến mất, điều này là bình thường, không cần lo lắng."
Chúc Chúc nhìn tay nhỏ của mình, cảm thấy chai nhỏ này thật kỳ diệu, cứ thế mà biến mất trên tay mình.
Bé đậy nắp của bình nước lớn lại, tay nhỏ vỗ nhẹ vào thân bình: "Linh tuyền ơi, em cố gắng nhé, nhất định phải khiến cho họ nhanh chóng hồi phục nha. Chúc Chúc tin em là lợi hại nhất."
Chúc Chúc rời khỏi nhà bếp, đến phòng khách dựa lưng vào sofa nói chuyện với Thống Thống được vài câu thì thay đổi tư thế, đầu nhỏ đặt trên gối sofa, nằm sấp lên gối, híp mắt lại, thịt mũm mĩm trên mặt đều tràn ngập thỏa mãn.
Bé cứ mãi nằm nhàn nhã thế này nhưng đầu nhỏ của bé cũng không nghỉ ngơi, bé vẫn đang nỗ lực nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ kia.
Rốt cuộc Chúc Chúc cần phải làm gì để khiến cho anh ba cảm nhận được sự ấm áp đây?
...
Đến buổi chiều.
Cố Thanh Diên từ nhà bếp ra ngoài, đặt chiếc bánh phô mai đã làm xong lên bàn trong phòng ăn, để cho mấy đứa em có đồ ăn vặt.
"Xong rồi, có thể ăn rồi."
Anh nói xong rồi quay lại nhà bếp để tiếp tục công việc dở dang.
Cố Thanh Uyển cho em gái đang giơ tay nhỏ bắt không khí, nôn nóng mong chờ một cái bánh phô mai: "Chúc Chúc, cẩn thận nha, nóng đấy."
"Dạ."
Chúc Chúc gật đầu, ôm chiếc bánh phô mai thơm phức bằng cả hai tay, rồi cắn một miếng to, bánh thơm ngon quá đi.
"Ưm ưm ~ ngon quá, ngon quá."
Bé phát hiện ra bên trong kéo ra được một sợi phô mai, bé duỗi tay ra, đầu ngửa ra sau, sợi phô mai không bị đứt mà còn dài ra thêm.
Chúc Chúc cắn một đầu, đầu nhỏ lắc trái lắc phải, nhưng sợi phô mai vẫn không bị đứt và còn thòng xuống thêm một chút. Bé đưa ra một bàn tay nhỏ, chọt chọt vào cánh tay của chị hai: "Chị hai, ở đây, ở đây."
Cố Thanh Uyển quay đầu nhìn thấy cách Chúc Chúc ăn, vội vàng bỏ xuống chiếc bánh phô mai trong tay của mình để giúp em gái. Cô lấy chiếc bánh phô mai trong tay của Chúc Chúc: "Chúc Chúc, ăn từ từ thôi."
Cô nghĩ rằng em gái sẽ liều mạng nhai để ăn hết sợi phô mai này nhưng không ngờ rằng, em ấy lại làm ngược lại, kéo sợi phô mai dài ra thêm.
Chúc Chúc lùi lại một chút và muốn kéo đứt sợi phô mai đó, nhưng sao nó lại càng dài ra, bé nhìn về phía chị hai.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy ánh mắt của em gái, cười mấy tiếng, bảo bé ăn đi.
Chúc Chúc gật đầu, bắt đầu nhai, rồi dùng hai bàn tay nhỏ đưa tất cả sợi phô mai vào miệng, vừa ăn vừa đi về chỗ ngồi.
Cố Thanh Uyển nhìn miệng của em gái như là gắn động cơ điện, bé không ngừng đưa thêm thức ăn vào miệng mình: "Chúc Chúc thật là lợi hại."
Bây giờ miệng của Chúc Chúc đã đầy bánh phô mai, hai bên má thịt phồng phồng lên, trông giống như một chú hamster đang giấu thức ăn trong miệng.
Sau khi biết cách ăn, bé cầm lấy những chiếc bánh phô mai còn lại trong tay của chị hai, đặt nó trước miệng mình, không để thức ăn rơi ra khỏi miệng, bé bắt đầu nhai từng miếng một.
Cố Thanh Diệu lấy một phần bánh phô mai và quay lại phòng, hoàn toàn không biết rằng bé rắc rối nhà cậu vừa làm một việc vô cùng tấu hài.
…
Khoảng thời gian vô cùng thú vị của buổi ăn xế đã qua.
Sau khi ăn xong bánh phô mai, Chúc Chúc nghe thấy tiếng đang phát ra từ nhà bếp, bé bước chân ngắn đi đến đó và thò đầu vào thì thấy anh cả vẫn còn đang ở trong bếp.
Bé dần đi đến gần, dán mắt lên những miếng tròn tròn vàng vàng trên dĩa bên cạnh anh cả, xem ra là đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.
Chúc Chúc giơ lên tay nhỏ, lén lút mò lên, lấy một miếng, mắt to nhìn vào miếng đó càng nhìn càng thấy ngon.
Bé mở miệng và cắn một miếng, khuôn mặt bánh bao nhỏ của bé nhăn lại ngay lập tức, môi nhỏ mím chặt, cả cơ thể nhỏ của bé run lên ba lần.
Chúc Chúc: "? ? ?"
Khi Cố Thanh Diên nghe thấy tiếng động, anh dừng việc cắt chanh trong tay, quay đầu nhìn thấy em gái đang cầm miếng chanh mà anh định dùng để pha trà và cắn một cái.
"Anh, anh cả ơi, miệng, miệng khó chịu." Chúc Chúc cố gắng nói chuyện, ngón tay nhỏ chỉ vào miệng của mình, bé bị mùi vị trong miệng làm đôi mắt không thể mở ra nên chỉ có thể mở nửa con mắt.
"Chúc Chúc ngốc quá, sao em lại ăn chanh như vậy?"
Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái bị chua tới nỗi không nói nên lời nên đi lấy một ly sữa bò cho em uống để giảm đi chút vị chua trong miệng.
Anh đưa ly sữa bò cho em gái, thấy bé dùng hai tay nhỏ ôm ly, rót tù tì vào bụng nhỏ: "Uống từ từ thôi em."
"A ~"
Chúc Chúc gần như trong một hơi uống hết ly sữa bò này, cảm giác trong miệng tốt hơn nhiều, bé đã bình thường lại rồi chẹp chẹp miệng nhỏ một chút, đúng lúc này bé ợ một tiếng đầy hương sữa.
"Sữa ngon ghê. "
Cố Thanh Diên thấy em gái đã bình thường, anh lấy ly trống trong tay em: "Chúc Chúc à, đây là chanh, nó rất chua. Sau này em phải nhớ kỹ nha, với lại không được tùy tiện ăn lung tung nữa nha."
"Dạ, Chúc Chúc nhớ rồi. Chúc Chúc sẽ không ăn lung tung nữa." Chúc Chúc nói xong đưa tay nhỏ che miệng, rất nghiêm túc gật đầu.
Bé thấy anh cả đang muốn ăn chanh nên cảm thấy tò mò: "Anh cả, anh ăn chanh thì miệng anh không khó chịu hả? Lúc Chúc Chúc ăn chanh Chúc Chúc thấy khó chịu lắm đó."
Cố Thanh Diên cho miếng chanh vào ly trà bên cạnh, rót nước và thêm một chút mật ong: "Chúc Chúc nè, làm như vậy thì chanh sẽ không còn chua nữa, em có muốn uống thử không?"
Anh thổi vào ly trà chanh mật ong để nó nhanh chóng nguội một chút, cúi người dùng múc một muỗng lên.
Chúc Chúc nhìn vào muỗng trước mặt bé, bé ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, trong lòng đang do dự có nên uống hay không, miệng nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu như trước đó hay không.
Bé nhìn cái muỗng trước mặt, lại nhìn vào anh cả dịu dàng, bé tin tưởng anh cả, há miệng uống hết những gì có trên muỗng.
"Ý? Dễ uống ạ. "
Chúc Chúc đã chuẩn bị tinh thần cho cảm giác trước đó của mình, nhưng không ngờ trong miệng lại nếm được vị ngọt ngào, hai mắt bé bỗng lấp lánh: "Anh cả, Chúc Chúc còn muốn uống nữa."
Cố Thanh Diên cười và cho em gái uống thêm vài muỗng nữa, sau đó lấy ly về, trước khi em gái muốn há miệng thì anh đã nói trước: "Chúc Chúc không thể uống nhiều, đợi đến khi em lớn hơn một chút rồi mới uống nha, em hiểu không?"
Chúc Chúc liếm vị vẫn còn lưu lại trên môi, mắt to nhìn nhiều thêm mấy lần rồi đặt cái ly lại trên bàn, bé vẫn còn muốn uống nước ngọt ngọt bên trong.
Trong lúc đó, ánh mắt của bé chuyển qua chuyển lại giữa anh cả và cái ly, cuối cùng bé dùng biểu tình nghiêm túc và gật gật đầu nhỏ nói: "Dạ, Chúc Chúc hiểu rồi. Chúc Chúc sẽ cố gắng lớn lên."
Cố Thanh Diên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em cái: "Chúc Chúc hiểu rồi thì tốt, em đi chơi đi."
"Dạ"
Chúc Chúc với đôi chân ngắn nhanh nhẹn chạy tới phòng khách và phóng đến hộp đựng đồ ăn vặt, bé muốn tìm một bao đồ ăn vặt ngon, ăn nhiều một chút, cố gắng mau mau lớn lên.
Bé ôm đồ ăn vặt trong lòng, vừa ăn vừa nhìn vào tivi đang chiếu phim hoạt hình.
"Hử? Hử? Tại sao hết rồi?"
Chúc Chúc với tay nhỏ lục lọi gói đồ ăn vặt trong lòng nhưng không bóc được gì, bé cúi xuống nhìn, đầu nhỏ của bé gần như chui vào trong trỏng.
Bé cẩn thận xác nhận bên trong, một miếng bé xíu cũng không có, bé ăn sạch đồ ăn rồi, bé tắt tivi rồi cầm bao đồ ăn vặt đi tìm anh cả.
"Anh cả, anh cả ơi... ."
Lúc này, Cố Thanh Diên đang ngồi trên ghế trong phòng sách và thưởng thức trà chanh mật ong, nghe thấy giọng của em gái, anh nhìn thấy cánh cửa phòng sách mở ra và một cái đầu nhỏ xù xù từ cửa dò xét nhìn vào.
"Chúc Chúc tìm anh có việc gì à?"
"Anh cả ơi, Chúc Chúc hết đồ ăn vặt rồi."
Chúc Chúc nhìn thấy anh cả trong phòng sách, chân ngắn lon ton đến gần anh cả và đưa bao đồ ăn vặt trong tay cho anh cả xem.
Cố Thanh Diên nhìn thấy bao đồ ăn vặt trống rỗng, không còn chút gì, có thể thấy em gái đã ăn sạch sẽ đến mức nào.
Anh nghĩ cũng đến lúc phải đi bổ sung thêm đồ ăn cho hộp đồ ăn vặt của em gái nên anh một hơi uống hết trà chanh mật ong trong ly rồi đứng dậy: "Vậy chút nữa anh cả đưa Chúc Chúc đi siêu thị nhé."
"Siêu thị? Nơi đó có vui như công viên trẻ em không ạ?"
Cố Thanh Diên hơi cúi người, khẽ búng trán của em gái: "Chúc Chúc à, hai nơi đó hoàn toàn khác nhau. Trong siêu thị bán nhiều thứ, bán các loại đồ ăn vặt, đợi chút nữa đến đó thì em sẽ biết."
"Wow! Đi đi đi, chúng ta đi ngay bây giờ đi ạ."
Chúc Chúc gật đầu như giã tỏi, anh cả nói rằng trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt thì nước miếng bé đã muốn chảy xuống rồi nè.
Cố Thanh Diên nhìn thấy nét mặt lạc vào cõi mơ của em gái, lại thấy bé vẫn cầm bao đồ ăn vặt trong tay, vừa mới ăn xong không lâu lại muốn ăn nữa, chắc chắn đây chính là một bé ăn hàng.
Anh bảo em gái đợi ở đây một chút, anh đi chuẩn bị, lát nữa có thể xuất phát rồi.
Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, ở đây yên tĩnh đợi anh cả.
...
Một lúc sau.
Chúc Chúc được anh cả dắt đi đến nơi gọi là "siêu thị".
"Chúc Chúc nè, sau khi vào trong thì em đừng chạy lung tung nha, phải ngoan ngoãn đi bên cạnh anh cả nhé."
Cố Thanh Diên dặn dò em gái rồi một tay đẩy xe đẩy mua hàng, một tay nắm lấy tay mềm mại của em gái, bước vào bên trong siêu thị.
Chúc Chúc theo sau anh cả vào bên trong, thấy có rất nhiều rất nhiều đồ gì đó, ánh mắt của bé không ngừng chuyển động.
Cố Thanh Diên thấy em gái vừa tiến vào thì ánh mắt đã không ngừng chuyển động, giống như ra đa quét khắp nơi, anh dẫn em gái đến khu đồ dùng sinh hoạt mua một ít đồ dùng cần thiết.
Chúc Chúc nhìn thấy có rất nhiều thứ kỳ kỳ lạ lạ, bé tò mò muốn tiến gần xem.
"Wow! Ah!"
Bé thấy trước mắt mình xuất hiện đồ vật lấp la lấp lánh, bé tin rằng mình mặc cái này nhất định sẽ rất đẹp.
Cố Thanh Diên thấy kế bên khu đồ dùng sinh hoạt là khu trẻ em, trong đó có đủ loại đồ dành cho trẻ em.
Anh nhìn thấy em gái đứng trước một kệ hàng, mắt nhỏ của bé nhìn chằm chằm vào một chỗ, trong miệng nhỏ nhắn còn phát ra tiếng kinh ngạc trong trẻo của con nít.
"Chúc Chúc đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Thanh Diên tò mò đến gần, hơi cúi người thấy ánh mắt nhìn thẳng tắp của em gái, anh nhìn theo hướng mắt của bé.
Anh thấy em gái đang nhìn chăm chú vào một bộ trang phục tiên nữ màu hồng đính đá lấp lánh, trong đó còn có một cái gậy tiên nữ màu hồng, một chiếc vương miện đính đá màu sắc rực rỡ, có cả dây chuyền và vòng tay có thể phát sáng.
Cố Thanh Diên tiến lên một chút, cầm lấy quai xách bên ngoài của hộp, lấy một hộp và đặt vào xe đẩy.
Ánh mắt của Chúc Chúc nhìn theo hộp đó, cho dù bây giờ nó đang nằm trong xe đẩy cũng không làm cho bé chuyển hướng nhìn.
Cố Thanh Diên thấy sau khi tiếp tục đi, ánh mắt của em gái đều nhìn chằm chằm vào bộ trang phục tiên nữ trong xe đẩy, hận không thể mọc mắt của mình trên đó.
Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, anh không ngờ em gái lại thích tiên nữ như vậy.
Bàn tay nhỏ bé của Chúc Chúc nắm chặt áo của anh cả, đôi mắt nhìn chăm chú vào viên ngọc màu sắc rực rỡ trong hộp, làm cho đôi chân ngắn của bé không thể đi nhanh được, cả người như muốn nhào lên lên đó, không muốn đứng dậy.
"Chúc Chúc, em muốn ăn đồ ăn vặt gì?"
Khi Cố Thanh Diên thấy đã lấy đủ đồ dùng cần thiết, anh dẫn em gái đi đến khu vực đồ ăn vặt và hỏi bé muốn ăn gì.
Nghe thấy điều đó, Chúc Chúc ban đầu không nỡ rời mắt khỏi hộp đồ tiên nữ nhưng bé liếc nhìn thấy rất nhiều thứ. Bé biết tất cả những thứ này đều là đồ ăn ngon, đôi mắt lớn của bé lập tức mở to thêm mấy phần, bé ngẩng đầu nhìn lên hai hàng kệ đồ ăn vặt cao lớn trước mặt.
Cố Thanh Diên nhìn vào biểu cảm vô cùng dễ thương trên gương mặt bé nhỏ của em gái, anh nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa: "Em muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn hết ạ."
Chúc Chúc đưa tay lau lau, bé cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra rồi. Bé tin rằng mình có thể ăn sạch sành sanh tất cả đồ ăn vặt đó trong một lần.
Cố Thanh Diên cúi xuống, nhẹ nhàng bóp mặt thịt của em gái: "Chúc Chúc, bụng nhỏ của em chứa được nhiều như vậy không? Ở đây có nhiều đồ ăn vặt lắm đó."
"Anh cả ơi, Chúc Chúc rất lợi hại nha, có thể ăn hết tất cả đấy." Chúc Chúc vừa nói vừa vỗ nhẹ vào bụng nhỏ của mình.
Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái tự tin như vậy, anh hùa theo nói: "Wow, Chúc Chúc thật lợi hại nha."
Chúc Chúc lại ưỡn ngực lên một chút, eo bé càng thẳng hơn nhưng sau đó, điều anh cả nói ra làm cho bé cảm thấy cả người nhũn ra ngay lập tức.
"Đúng rồi, không nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Chúc Chúc lấy đồ ăn vặt em thích đi nhưng chỉ được chọn một gói thôi đó."
Chúc Chúc nghe là chỉ được chọn một gói thôi, vậy sao đủ ăn chứ, bé cảm thấy rằng tất cả những món trên kệ vẫn chưa đủ cho bé ăn, chỉ một gói đồ ăn vặt có nghĩa là bé chưa kịp nếm ra vị gì thì đã hết rồi.