Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 10



Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Lâm Nguyệt ngây ra.

Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, đặt băng cá nhân lên bàn, bưng bát đũa đi tới phòng bếp, mở vòi nước thuần thục rửa chén.

Lâm Nguyệt quay đầu lại, người đàn ông có bóng lưng cao to đôi vai rộng lớn, làm như không có chuyện gì xảy ra, giống như việc đưa băng cá nhân chỉ là một hành động tùy ý. Lâm Nguyệt nhìn ngón tay, vết thương nhỏ thôi vậy mà anh lại chú ý.

"Cảm ơn." Cô nhỏ tiếng nói.

Chu Lẫm cúi đầu lau bát, dường như không nghe thấy.

Lâm Nguyệt mỉm cười nhặt băng cá nhân lên, trở về phòng mình. Đóng cửa phòng, tiếng nước chảy ở phòng bếp nhỏ lại, Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn sách, chậm rãi xé miếng băng dán lên tay.

Ánh mắt của anh vẫn rất nhạy, chú ý tới cũng không có gì kì lạ.

Nhưng cảm giác được người ta quan tâm vẫn khá ấm áp.

Sờ sờ miếng băng cá nhân trên tay, Lâm Nguyệt nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Mới chạng vạng hơn 7 giờ thôi, Chu Lẫm đi từ phòng bếp ra giám sát Phó Nam làm bài tập. Phó Nam ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn học, Chu Lẫm cởi giày trèo lên giường của bạn học nhỏ, một tay đặt sau đầu, một tay lật xem cuốn sách ngữ văn của Phó Nam.

Nhìn vài trang, Chu Lẫm xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt dường như có thêm một bạn học nhỏ gầy gò ở nhà trẻ, bị người ta bắt nạt thê thảm cũng không dám nói với người lớn trong nhà.

"Ở trường có ai bắt nạt cháu không?"

Bàn tay nhỏ của Phó Nam đang cầm bút chì, cẩn thận nghiêm túc đếm số, nghe được câu hỏi của chú Chu, Phó Nam ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái. Thằng béo ném đá vào đầu cậu không đau lắm, không tính là bắt nạt được.

Chu Lẫm ừ một tiếng, ngoắc ngoắc tay, gọi bạn học nhỏ qua, "Nhớ kĩ, cháu là cháu của chú Chu, không thể bắt nạt người ta, cũng không thể bị người ta bắt nạt mà không lên tiếng được."

Phó Nam hiểu, chú Chu là cảnh sát hình sự, lợi hại nhất!

"Chú Chu, cháu có bài toán không giải được..." Đang sùng bái chú Chu, Phó Nam quên mất chuyện chú Chu không thể làm toán được, vội cầu cứu.

Chu Lẫm cũng không quên, hất cằm về phía phòng ngủ chính, thấp giọng nói: "Chú không làm được đi, tìm cô giáo cháu đi."

Phó Nam ôm sách giáo khoa đi qua.

Lâm Nguyệt chỉ dăm ba câu đã giải xong, sau đó đưa băng cá nhân còn thừa cho Phó Nam, nhờ bạn học nhỏ đưa cho Chu Lẫm, Phó Nam nghe theo, cũng thay cô giáo chuyển lời cám ơn.

Chu Lẫm nhận lấy băng cá nhân, tiện tay để vào túi quần.

"Chú Chu, mấy bạn học của cháu đều nói bộ phim khủng long đó rất hay, cháu cũng muốn đi xem." Thực ra Chu Lẫm rất ít khi chủ động giám sát Phó Nam làm bài tập, trong mắt của bạn học nhỏ, chú Chu là người bận rộn, hôm nay có vẻ tâm trạng của chú Chu không tệ, Phó Nam lập tức nói ra chuyện mà mình đã ghi nhớ từ lâu.

"Phim gì?"

"Cháu cũng không biết, chỉ biết bên trong có khủng long ạ."

Đột nhiên Chu Lẫm nhớ ra, hôm qua ở trong cục còn nghe Đường Hiên nhắc tới chuyện muốn đi xem phim, anh lấy di động tìm kiếm, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tập trung của Phó Nam, khẽ nói: "Thứ bảy này rảnh sẽ dẫn cháu đi xem."

Phó Nam hưng phấn hoan hô.

Chu Lẫm chăm chú nhìn phòng ngủ chính, cuối cùng không nói gì.

Buổi chiều ngày thứ sáu, tổ dạy toán lớp một mở cuộc họp tổng kết, trao đổi tình hình dạy học, tổ trưởng Trình Cẩn Ngôn hỏi: "Liên hoan tháng này đã quyết định vào ngày mai, mọi người có thời gian rảnh không?"

Mỗi một tổ của trường, mỗi tháng đều tổ chức hoạt động liên hoan một lần.

Lâm Nguyệt không có sắp xếp gì, chị Vương, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di cũng đều ok, Trình Cẩn Ngôn gật đầu, tiếp theo liệt kê mấy quán ăn.

"Ăn lẩu đi, ăn xong đúng lúc đi xem phim luôn." Tưởng Tư Di thích nhất là quán lẩu đó, đúng lúc rạp chiếu phim cũng ở trong tòa nhà kia.

Trình Cẩn Ngôn nhìn ba người phụ nữ khác, Lâm Nguyệt đi đâu cũng được, chị Vương bình thường cũng thích ăn lẩu, Hà Tiểu Nhã càng tò mò bộ phim Tưởng Tư Di muốn xem là phim nào.

Tưởng Tư Di ghi tên ra.

Hà Tiểu Nhã cũng muốn xem, đề nghị mọi người cùng nhau đi, Lâm Nguyệt gia nhập, chị Vương từ chối, Tưởng Tư Di cầm bút, cố gắng hào phóng hỏi Trình Cẩn Ngôn: "Tổ trưởng muốn đi chung không?"

Trình Cẩn Ngôn cười: "Muốn tôi làm hộ hoa sứ giả à?"

Tưởng Tư Di đỏ mặt, tổ trưởng ví cô ta như hoa ư?

Nhưng Trình Cẩn Ngôn lại liếc nhìn Lâm Nguyệt, sau đó anh ta mời, mua vé xem phim buổi tối lúc 9 giờ tối mai cho một nam ba nữ.

Buổi tối tan học, Lâm Nguyệt nói với Phó Nam ngày mai cô đã có kế hoạch rồi. Phó Nam cũng không phải mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh cô giáo, biết được cô giáo muốn đi xem phim khủng long, Phó Nam còn rất vui mừng, vui mừng vì làm chuyện giống cô giáo, đáng tiếc cậu bé còn không biết chú Chu đã mua vé lúc nào.

Tàu điện ngầm đi một nửa rồi, Chu Lẫm nhắn tin cho Lâm Nguyệt, nói tạm thời anh có việc, đoán chừng là chiều nay mới có thể về được, nhờ ngày mai cô gửi Phó Nam đến chỗ bà Lý.

Lâm Nguyệt hiểu được tính chất công việc của anh, bận rộn là vì bảo vệ cho đất nước và người dân, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé thất vọng của Phó Nam, Lâm Nguyệt cũng đau lòng cho bạn học nhỏ này, trước tiên đề nghị tối nay cô dẫn Phó Nam đi xem một phim khác vậy.

Phó Nam lắc đầu, thái độ rất kiên định: "Không, cháu muốn chờ chú Chu."

Lâm Nguyệt không nhịn được sờ đầu bạn học nhỏ: "Nam Nam thích chú Chu lắm có phải không?" Thật là một cậu bé kỳ quặc, bình thường luôn chê chú Chu thực ra là thích chú nhất.

Phó Nam kiên quyết không thừa nhận nhưng khuôn mặt lại đỏ lên.

Buổi tối Lâm Nguyệt làm cho bạn học nhỏ món cá kho mà cậu thích ăn nhất, bồi thường tiếc nuối cho việc chú Chu tăng ca. Sau khi ăn xong Phó Nam làm bài tập rồi đi ngủ, Lâm Nguyệt tập trung vào việc viết tiểu thuyết, thỉnh thoảng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếp tục đến hơn 10 giờ, quả nhiên Chu Lẫm vẫn chưa về, Lâm Nguyệt tắt đèn, lúc nằm dài trên giường không khỏi suy đoán, có phải Chu Lẫm lại gặp vụ án gì nữa hay không?

Buổi trưa thứ bảy, Lâm Nguyệt lại đưa Phó Nam đến chỗ bà Lý, trước khi xuất phát tụ họp với Hà Tiểu Nhã và Tưởng Tư Di, cô nhắn tin cho Chu Lẫm: "Buổi chiều tôi đi dạo với đồng nghiệp, buổi tối có liên hoan, sau khi anh trở về đón Phó Nam thì nhắn tin cho tôi nhé, nếu anh có việc tới trễ cũng nhớ nhắc tôi, tôi đi đón nó."

Đại khái là hai phút sau, người đàn ông trả lời: "Được."

Vẫn kiệm lời như mọi khi.

Lâm Nguyệt cất di động, trong lòng chất chứa chuyện, lúc đi dạo mua quần áo, thỉnh thoảng cô lại mở di động ra kiểm tra, số lần quá nhiều làm thu hút sự chú ý của Hà Tiểu Nhã: "Thường xem điện thoại như thế, có phải đang yêu đương rồi không?"

Tưởng Tư Di đang thử quần áo, nghe được câu trêu ghẹo này, lặng lẽ quan sát Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt vừa đánh chữ vừa nói dối: "Không, nói chuyện với một học sinh trong lớp của tớ thôi."

Tưởng Tư Di tiếp tục soi gương, Hà Tiểu Nhã vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt, khâm phục nói: "Cậu cũng quá có trách nhiệm rồi đó? Ngày nghỉ còn nói chuyện, học sinh lớp tớ bướng bỉnh lắm, mỗi ngày tớ đều tức giận đến đau cả đầu, ước gì tránh được bọn chúng."

Đề tài liền chuyển sang trường học.

Hơn ba giờ chiều, cục cảnh sát, cuối cùng Chu Lẫm cũng kết thúc công việc trên tay, bàn giao xong xuôi, anh lái xe về tiểu khu, trước tiên đi đón Phó Nam. Trên đường chờ đèn đỏ, Chu Lẫm kiểm tra tình hình đứng xếp hàng ở rạp chiếu phim, ai cũng yêu thích khủng long, vé của mấy suất chiếu gần nhất dường như đã bán sạch hết, chỉ còn lại mấy vị trí tốt suất 9 giờ thôi.

Chu Lẫm trực tiếp mua ba vé, bạn học nhỏ thích nhất là lấy lòng cô giáo, nhất định sẽ mời cô đi cùng.

"Tiểu Chu đến rồi à, cháu bận thật đấy." Thấy Chu Lẫm, bà Lý nở nụ cười thân quen, mọi người sống chung một tiểu khu đều hiểu rõ lẫn nhau.

Chu Lẫm dạ một tiếng, hai tay đút trong túi quần, đứng trước mảnh đất trống của tiểu khu thấy Phó Nam đang chơi trò diều hâu bắt gà con với mấy bạn nhỏ khác, ván này vừa mới bắt đầu, Phó Nam muốn chơi xong mới đi.

"Cháu và cô giáo Lâm xảy ra chuyện gì vậy?" Bà Lý hỏi đầy ẩn ý.

Chu Lẫm ngơ ngác, cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ?

Đang lúc anh ngơ ngác, bà Lý đến gần một chút, cười híp mắt nói: "Đừng có giả vờ nữa, trước đây giới thiệu bạn gái cho cháu, cháu cũng không thèm xem hình, lần này trực tiếp cho cô giáo Lâm người ta thuê phòng... Ừm, cô giáo Lâm rất tốt, dịu dàng xinh đẹp, xứng đôi với cháu lắm."

Lúc này Chu Lẫm mới biết bà đã hiểu lầm, không chút hoang mang giải thích rõ ràng. Bà Lý khá thất vọng nhưng vẫn có ý tốt nhắc nhở Chu Lẫm: "Vậy cháu cũng có thể suy nghĩ một chút về cô giáo Lâm mà, con bé xinh đẹp như thế, người theo đuổi con bé chắc là không ít đâu, bây giờ cháu đừng có chậm chạp nữa, sau này sẽ hối hận đấy."

Chu Lẫm bật cười, chỗ nào với chỗ nào chứ?

"Chú Chu, rốt cuộc chú về rồi ạ?" Đang làm gà con bị bắt, Phó Nam đầu đầy mồ hôi chạy tới, lại bắt đầu ghét bỏ chú Chu.

"Nói đi, buổi tối muốn ăn gì, ngoại trừ muốn chú làm, cháu thích tới quán nào, hôm nay chúng ta đi tới quán đó." Chu Lẫm vừa nhấc bổng bạn học nhỏ ngồi trên cổ vừa nhanh chân bước đi.

"Hầy, cô giáo đi liên hoan rồi, cháu đành chấp nhận vậy." Ôm lấy đầu của chú Chu, Phó Nam thở dài thườn thượt.

"Thắng nhóc trời đánh này." Chu Lẫm bóp mông bạn học nhỏ.

Một lớn một nhỏ cùng nhau tắm rửa rồi đổi sang bộ quần áo sạch sẽ khác, lúc này mới đi ra ngoài. Cơm nước xong, hơn 7 giờ tối, Chu Lẫm cầm lấy điện thoại, giả vờ như muốn mua vé xem phim, anh hỏi Phó Nam: "Mua mấy vé?"

"Chú Chu một vé, cháu một vé, tổng cộng hai vé." Phó Nam thành công làm xong một đề toán cộng.

Chu Lẫm nhíu mày: "Hôm nay không muốn mời cô giáo Lâm à?"

Phó Nam cười ha hả: "Cô giáo cũng đi xem nữa mà, cô đi với thầy Trình." Bạn học nhỏ biết mấy thầy cô giáo đi chung với nhau nhưng điều quan trọng là cô Lâm đi với thầy Trình cơ.

Chu Lẫm ngẩng đầu, suy nghĩ một chút mới có thể nhớ ra thầy Trình là ai, là thầy giáo đẹp trai nhất trong truyền thuyết của tổ toán học lớp một. Một nam một nữ hẹn nhau đi xem phim, Chu Lẫm không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết ý tứ rõ ràng trong đó.

"Phim còn hơn một tiếng nữa là bắt đầu chiếu, đi thôi, chú Chu dẫn cháu đi mua quần áo." Người khác yêu đương hay không yêu đương thì liên quan gì tới anh, Chu Lẫm thả điện thoại xuống, dẫn bạn học nhỏ tới quảng trường mua sắm.

8 giờ rưỡi, hai người đến rạp chiếu phim, lấy vé xem phim xong, Chu Lẫm dẫn bạn học nhỏ đi mua bỏng ngô. Người khá nhiều, Phó Nam ngoan ngoãn đi theo phía sau Chu Lẫm, đôi mắt to hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên sáng lên, vẫy tay về phía xa: "Cô giáo Lâm!"

Chu Lẫm quay đầu, nhìn một hàng bốn người, vì là ngày nghỉ nên Lâm Nguyệt mặc quần short trắng, đôi chân dài trắng nõn vừa mịn vừa thẳng, nhìn hoạt bát nhiệt tình hơn so với hình tượng cô giáo thường ngày. Bên trái bên phải của cô đều có một cô gái, Chu Lẫm không tiện đánh giá, ánh mắt trực tiếp đảo qua người đàn ông bên cạnh ba cô gái.

Trình Cẩn Ngôn mặc trang phục thoải mái, dáng người cao lớn, anh ta đeo kính gọng vàng, nhìn rất tao nhã, vừa nhìn là biết khá có văn hóa, nếu đổi thành trang phục cổ trang, quả thực giống như tài tử Giang Nam trong phim truyền hình.

Chu Lẫm lập tức xác định người này chính là thầy giáo dạy toán đẹp trai nhất trong miệng của Phó Nam. Nhìn thêm vài lần nữa, đột nhiên Chu Lẫm cảm thấy lo lắng. Ánh mắt của bạn học nhỏ kém như vậy, có cần đi đến bệnh viện kiểm tra một chút không nhỉ?