Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 17: Thiếu niên năm ấy



Ngày hôm đó quả nhiên Tần Khiêm đã đến biệt thự Từ Gia mà tìm Từ Y Vân một lần nữa, gặp được cô anh mới thật sự an tâm. Hai người ngồi ở bộ bàn ghế ngoài sân vườn như hôm qua, anh nói:

"Hôm qua anh không liên lạc được với em, điện thoại không gọi được, rốt cục em đã đi đâu?"

"Em đến thôn biển Gia Vĩnh, muốn tìm hiểu đôi chút về chuỗi homestay trồng đầy hoa giấy kia." Từ Y Vân nói.

"Anh không gọi vào được số máy của em." Anh lo lắng nói.

"Điện thoại của em không may rớt xuống nước nên bị hư." Thật ra Từ Y Vân đang nói dối, là cô tắt nguồn điện thoại để không ai tìm được cô.

"Y Y à, anh thật sự rất lo lắng cho em!" Tần Khiêm không kìm được mà hơi lớn giọng nói.



Đối mặt với trạng thái của Tần Khiêm, Từ Y Vân không phấn khích lắm, cũng chẳng chú ý đến lời của anh ta nói.

"Thôi nào, em lớn rồi."

Nói rồi Từ Y Vân đứng bật lên rời khỏi sân vườn, bỏ lại Tần Khiêm ngồi ở đó với vẻ mặt tối sầm lại.

Sự lạnh nhạt này của Từ Y Vân vốn đã diễn ra nhiều lần từ rất lâu rồi, không phải vì hôm nay hay sự xuất hiện của Chu Quang Viễn.

Đối với cô, từ nhỏ đến lớn Tần Khiêm chẳng khác nào một cậu bạn chơi chung với nhau, thân thiết hơn một chút thì tạm gọi là anh trai vì anh lớn hơn cô một tuổi. Từ Y Vân không thích việc đi đâu cũng phải báo cho Tần Khiêm một tiếng, làm gì cũng phải báo một tiếng vì vốn vĩ Từ Y Vân không cảm thấy anh và cô thân thiết tới mức độ đó.

Nhưng đối với Tần Khiêm thì khác, năm mười bảy tuổi thiếu niên ấy, ở cái độ tuổi dậy thì dễ bị rung động đầu đời thì trong mắt anh chỉ có Từ Y Vân. Trắng trẻo, trong sáng lại cá tính. Tần Khiêm, thủ khoa môn toán toàn tỉnh năm ấy. Khôi ngô tuấn tú, gia cảnh lại tốt, chính là kiểu nam thần trong mắt của tất cả cô gái.

Năm đó sân trường rộng thênh thang, những tán cây cổ thụ được gió thổi phất phơ ẩn hiện người con gái cột tóc đuôi ngựa đứng dưới gốc cây. Tần Khiêm đứng trên lầu, cách một khoảng cách rất xa nhưng anh lại có thể nhìn chính xác Từ Y Vân, cô không bị hoà trộn giữa đám đông, nói cách khác là cô nổi bậc nhất đám đông mùa hè năm ấy.

Bao nhiêu nữ sinh chỉ vì ánh mắt dịu dàng của Tần Khiêm nhìn Từ Y Vân mà đâm ra ghen tị ganh ghét. Lúc còn là học sinh, Từ Y Vân không được lòng bạn bè vì tính cách quái dị, lúc nào cũng như ở trên mây, bạn bè cũng không được nhiều chỉ thân mỗi Bách Lạc Tranh.



Đám bạn ba người gồm Bách Lạc Tranh, Từ Y Vân và Tần Khiêm năm ấy xuất sắc trên mọi phương diện. Bách Lạc Tranh giỏi lý, Tần Khiêm giỏi toán còn Từ Y Vân vẽ rất đẹp. Ba người họ xuất sắc thi đỗ vào đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, nơi mà rất nhiều giấc mơ được gửi gắm vào đó.

Khoảng thời gian này là khoảng thời gian gấp rút cho Tần Khiêm chuẩn bị nộp luận văn tốt nghiệp nhưng khi anh nghe đến Từ Y Vân trở về Từ Gia để nghỉ hè, bản thân anh không kiềm chế được mà chạy đi tìm cô. Kết quả lại nhận được một màn không thể phũ hơn của Từ Y Vân, anh biết tính tình cô là thế, vậy mà không có cách nào ngưng thích cô được.

Từ Y Vân vừa lên phòng liền mở nguồn điện thoại lên, quả thật là điện thoại của cô nhận rất nhiều cuộc điện thoại nhỡ từ Tần Khiêm. Bỏ qua chuyện đó, Từ Y Vân gọi điện cho Bách Lạc Tranh hỏi một số chuyện.

Tiếng chuông điện thoại bên kia reo ba hồi chuông sau đó cũng nhận máy.

"Cậu gọi tớ có gì không?" Bách Lạc Tranh nghe máy.

"Tớ từng nghe cậu nói ở thôn biển Gia Vĩnh cậu có một đứa em họ rất thích vẽ đúng không?" Từ Y Vân hỏi.

"Đúng vậy, là con cháu trai của dì thứ tư trong gia đình tớ, năm nay chắc khoảng vừa mười tuổi."

"Được rồi, tớ sẽ đến và dạy vẽ cho em họ của cậu, cậu thấy thế nào?" Bên đầu dây bên đây, Từ Y Vân phấn khích nói.

Bách Lạc Tranh bên đầu dây bên kia rất ngạc nhiên với lời đề nghị của bạn mình: "Dạy vẽ sao? Cậu định bày trò gì nữa đây? Từ Y Vân cậu chẳng phải than phiền không có thời gian đi chơi nữa sao?"

"Tớ sẽ dạy miễn phí cho em họ của cậu, xem như là tớ lấy kinh nghiệm để làm luận văn cho năm cuối đi." Từ Y Vân nói.

Lời đề nghị hời như vậy, chơi với nhau đã lâu nên Bách Lạc Tranh đã ngầm đoán ra Từ Y Vân đang làm chuyện gì đó, không vòng vo mà cô hỏi ngay: "Này Từ Y Vân, cậu đang có âm mưu gì đúng không? Còn dạy vẽ miễn phí cho em họ của mình nữa chứ, mặt trời mọc đằng Tây à!"

"Ây da, cậu nhanh chóng kết thúc học kỳ của cậu đi rồi đến thôn biển Gia Vĩnh với tớ, lúc đó tớ sẽ kể cậu nghe đã xảy ra chuyện gì."

"Được rồi, một tuần nữa tớ sẽ đến, lúc đó mà cậu không kể thì đừng trách vì sao nước biển ở Gia Vĩnh lại mặn." Bách Lạc Tranh cười đùa bên điện thoại.

Cúp máy, Từ Y Vân nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trên miệng không che giấu được nụ cười vừa ý. Nếu như thuận lợi như kế hoạch thì cô sẽ luôn có lí do đến thôn biển Gia Vĩnh, càng có lí do đến gặp Chu Quang Viễn.