“À khoan, còn một chuyện nữa bảo bối. Em tính sao về chuyện bỏ rơi anh và con đây? Đền bao nhiêu?”
Dứt lời hắn bèn cười khẩy cho sự trẻ người non dạ của cô. Chẳng lẽ cô nghĩ với những chiêu trò vặt vãnh này hắn lại không đấu được ư? Quá đơn giản rồi!
Không thèm nhiều lời hắn trực tiếp bế xốc cô lên một cái kệ gần đấy rồi nhẹ nhàng chiếm hữu lấy đôi môi ngon ngọt kia. Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi mới được cảm nhận lại sự quen thuộc vốn dĩ này.
Đương nhiên, Thiên Hân làm gì ngoan ngoãn đến nỗi ngồi im chịu trận vậy. Cô không ngừng giãy giụa thậm chí dùng lực chân để đạp hắn ra, nhưng do sức nhỏ bé, yếu ớt hắn dễ dàng ghì chặt lại, tham lam mà rút hết dưỡng khí. Mãi đến lúc khuôn mặt hồng hào dần bợt đi Hàn Thiên mới chịu buông tha.
“Bé cưng anh nhất định sẽ cướp em về.”
Để lại sự bực tức xen lẫn rối loạn, lo sợ cho cô hắn từng chút mà đi về hướng mọi người.
Thật khốn nạn mà, lại một lần nữa cô luôn bị hắn thao túng. Phải làm sao đây, chết tiệt! Thầm chửi rủa một câu, cô nhanh chóng chỉnh lại nét mặt, phục trang, cũng may sao hắn không thô bạo mà xé chúng.
Kết thúc buổi họp báo và diễn tập, cô không cho hắn cơ hội tiếp cận làm càn mà thu dọn đồ đạc rồi cùng trợ lý đi về sớm.
Đứng từ xa trông thấy nhím con chưa lúc nào thôi xù lông, cuống cuồng, Hàn Thiên bỗng cảm giác thấy tự hào vì bản thân mình. Cô thì chuẩn bị trong 3 năm, hắn lại nắm gọn trong 3 tiếng. Thật hoàn hảo!
(...)
“Bị tóm rồi, đúng chứ?”
Phong Duẫn bấy giờ tuy đang chăm chú xem phim nhưng chỉ cần nghe sơ tiếng mở cửa cũng đoán ra là cô đã về. Mộng Khanh vừa mệt mỏi, vừa đau đầu không thèm đáp lại lời mà đi thẳng vô phòng.
Quá đủ rồi, một ngày khốn khiếp như thế là quá đủ rồi. Tại sao tên nào cũng tinh ý đến vậy chứ?
Thấy vậy Phong Duẫn thở dài rồi xoay ly rượu vang trong tay một cách thuần thục. Có lẽ, vật nuôi của anh ta lại lạc chủ rồi!
Còn ở bên phía Hàn Thiên. Vừa về đến nhà vật nhỏ nào đó đã chạy tót lại bám chặt lấy chân hắn lấy lòng mà gọi:
“Ba.”
Chắc hẳn ở nhà bà nội với Ái Huyền lại dạy con bé mấy trò nũng nịu này rồi đây.
Vốn mấy năm qua hắn chẳng gần gũi được với con bé, bởi con bé dường như là một bản sao hoàn chỉnh của Thiên Hân. Nhìn thấy nó, trái tim hắn lại không ngừng xót xa, đau đớn. Chính vì vậy nên khoảng cách giữa hai cha con dần được tạo lên, Thiên Ý cũng luôn sợ ba nó vì mỗi lần nó đến gần, cái nét hằm hằm nghiêm túc cũng đủ khiến nó oà lên mà khóc. Nhưng nội dặn rồi, ba ghét người yếu đuối nên mỗi lần vậy nó luôn gượng cười ngoan ngoãn cố chấp ngồi bên. Đợi khi ba đi vào phòng nó mới thở phào mà yên lòng.
Hôm nay là ngày ra mắt phim, Thiên Ý cũng muốn làm gì đó để rút ngắn khoảng cách này. Nhưng nhìn vẻ mặt khó coi, khó chịu của hắn nó cảm thấy hơi sợ sệt mà chầm chậm buông lỏng tay.
Đột nhiên...
“Aaa.”
Con bé hốt hoảng mà kêu lên. Hắn bế con bé, thật là dấu hiệu đáng mừng.
Đây có lẽ là lần thứ hai sau thời khắc nó sinh ra được hắn bế gọn trong tay. Nhìn khung cảnh ấm áp này mọi người trong nhà không khỏi xúc động, có lẽ lâu lắm rồi hắn mới bước ra được cái bóng tâm lý của chính mình.
Nhỏ thật, con bé thật nhỏ nhắn trong vòng tay to lớn của hắn. Hàn Thiên cũng không ngờ được cảm giác bế trẻ con lại hạnh phúc đến thế. Hắn đã luôn trốn tránh, luôn che đậy không phải vì ghét con bé, mà chính là sợ, sợ làm con bé tổn thương...
Hắn không muốn làm một người ba tồi, nhưng cũng không biết cách để yêu thương con gái bé bỏng của mình.
Thiên Ý ban đầu hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cảm nhận được tình yêu thương mà ba ấp ủ bao lâu này. Tuy còn bé, nhưng nó rất hiểu chuyện!
Ân cần, hắn cất tiếng:
“Ừ. Ba đây!”
Chất giọng ngọt ngào, trầm ấm khiến tất cả mọi vật đều truỵ tim. Phải nói rằng cảm xúc bây giờ thật muốn vỡ oà.
Không những vậy, sau đó hắn còn cưng chiều mà đút cho Thiên Ý ăn cơm. Từng cử chỉ, hành động của Hàn Thiên đều vô cùng tinh tế, cẩn trọng, y như một người ba đáng kính. Tình yêu thương tuy không đến sớm, nhưng nó không phải là đã muộn!
Hắn thật mong đến khi Thiên Hân gặp lại đứa con mà mình dứt ruột sinh ra, lúc đó nhất định gia đình nhỏ của 3 người bọn họ sẽ được đoàn tụ.
Ăn cơm xong hắn cũng quay về phòng để xem tiếp kịch bản. Ngày tháng sau này chắc hẳn sẽ còn dài, nhưng nếu cô đóng vai nữ chính với hắn thì cơ hội đâu hề ít. Đang mải mê nghĩ về kế bẩn thì cánh cửa bỗng hé ra, gối nhỏ được vất lên cạnh chỗ ngủ hắn đang ngồi, ai đó chật vật leo lên:
“Ba... con m..uốn n..gủ cùn.” (Em bé nói không rõ chữ.)
Có chút giật mình bởi không kịp để ý mà con bé đã trèo tót lên từ bao giờ. Do tính quen ngủ một mình nên hắn có chút ngập ngừng, vả lại lỡ đè lên người con bé, chắc hẳn lại thành tội đồ mất. Tính từ chối thì vẻ mặt khẩn cầu, dễ thương của Thiên Ý làm hắn thở dài đồng ý:
Chết tiệt, cái trái tim dễ dãi này.
“Được, ba sẽ rất vinh hạnh khi được ngủ cùng công chúa đáng yêu.”