Em Là Điều Bất Ngờ

Chương 22: Từ chối



Biểu cảm trên gương mặt của Chu Hành lúc này vô cùng phong phú. Đầu tiên là sốc, sau đó là kinh hãi, tiếp đến là chấn động và sau cùng là tức giận. Nhưng cơn giận ấy anh ta đã cố nén vào trong.

'Mau gọi một tiếng thím nhỏ đi

"

Minh Nguyệt kéo đứa con trai đang đứng bất động một chỗ xích lại chỗ mình.

"

‘Thím nhỏ ” tuy là bất mãn nhưng Chu Hành vẫn cố nặng ra hai chữ này, nhưng cảm giác cứ chói tai làm sao.

Mộc Miên gương mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê.

Mọi người đã về đông đủ liền ra lệnh cho người làm dọn đồ ăn lên.

“ Đây, ăn nhiều một chút ” ông Chu gắp cái đùi gà để vào chén của Mộc Miên.

“ Ta đã đặc biệt gọi cho Minh Lãng hỏi xem con thích ăn gì để mà dặn đầu bếp nấu, đều là mấy món con thích cứ tự nhiên như ở nhà là được ”

“ Ông cũng ăn đi ạ” Mộc Miên cũng nhanh nhẹn gắp vào chén của ông một miếng gà.

Cả bàn ăn liền bắt đầu có nhiều tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt.

Ông Chu cùng Minh Nguyệt nói về những chuyện liên quan đến Chu Minh Lãng hồi nhỏ cho Mộc Miên nghe, nào là bị người ta tỏ tình đến mức phải xin nghỉ học, rồi đi học thì lúc nào cũng bị con gái vây quanh mà không lúc nào thấy anh đếm của đến. Pla pla pla rất nhiều câu chuyện nhưng chủ yếu đều xoay quanh Chu Minh Lãng.Còn Chu Minh Lãng thì không để tâm đến, chỉ yên lặng nghe mọi người bàn tán về mình thỉnh thoảng thì gắp đồ ăn cho Mộc Miên vì cô cứ mãi mê nghe kể chuyện mà quên luôn cả ăn.Chu Hành thì như ngồi trên đóng lửa, thấp thỏm không yên. Lí nào bạn gái cũ của anh ta bây giờ lại thành ra là thím nhỏ rồi. Hay là vì chuyện đó mà cô ta buông bỏ không được nên cố tình tiếp cận chú nhỏ để tìm cách trả thù.

Chu Hành nghĩ theo hướng này thấy vô cùng hợp lý, anh ta nghĩ rằng Mộc Miên chắc vẫn còn tình cảm với anh ta nên đem ra sinh lòng thù hận đây mà." Tránh đường, tôi không muốn nói chuyện với cậu ” Mộc Miên lạnh mặt nhìn anh ta.

'Hừ, cố tình tiếp cận chú nhỏ để trả thù tôi!

Chu Hành liền áp sát lại chỗ Mộc Miên đang đứng dồn cô vào vách tường.



“ Đừng ăn nói bậy bạ ” Mộc Miên bị nói trúng tim đen thì không khỏi giật mình.

Nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, dù sao đó cũng là trước đây còn bây giờ đã khác rồi.

“ Nếu còn thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi không ngại....”

Chưa nói hết câu Mộc Miên đã dùng chân đá vào bên dưới của Chu Hành làm anh ta đau điếng người.

'Khùng điên, nếu có bệnh thì nên đi khám đi ”

Sau đó Mộc Miên tranh thủ anh ta đang ôm mình cuộn tròn nằm trên sàn nhà liền lách chân đi ra phòng khách.

Ra tới phòng khách thì ông Chu và hai vợ chồng Minh Nguyệt đang ngồi xem ti vi còn Chu Minh Lãng thì không thấy đâu.

Cô nghĩ chắc anh có chuyện bận rồi nên đi đến số pha ngồi chơi với mọi người đợi anh quay lại.

Một hồi sau Chu Minh Lãng mới xuất hiện nhưng có gì đó rất lạ.

“ Đến giờ rồi, về thôi"“ Aaa đã trễ vậy rồi sao! ” Mộc Miên nhìn đồng hồ đã gần 9h tối.

“ Con xin phép về trước ạ” cô nhanh chóng đứng dậy lấy túi xách.

“ Lần sau lại ghé chơi tiếp nhé” ông Chu luyến tiếc, hiếm khi mới có người làm ông vui vẻ như vậy.

“ Vâng ạ” Mộc Miên gật đầu tạm biệt rồi đi ra xe cùng Chu Minh Lãng.

Từ lúc lên xe Mộc Miên để ý thấy anh rất lạ.

“ Bộ có chuyện gì hả? ” cô là đang quan tâm xem anh bị gì.

Nhưng Chu Minh Lãng vẫn giữ im lặng, thân thể toát ra một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.

Mộc Miên cũng hơi mất tự nhiên, nhưng cô cũng không phải lần đầu thấy anh như vậy.



Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Mộc Miên thì cô vẫn chưa có ý định bước xuống.

* Sao không vào? ” lúc này Chu Minh Lãng mới đếm xỉa đến cô.

“ Tôi có chuyện muốn nói với anh ” Mộc Miên quay qua nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Minh Lãng im lặng dường như đang đợi cô nói tiếp.

“ Tôi... tôi thích anh ” Mộc Miên vô cùng căng thẳng khi nói ra 3 chữ này.

Cô đã giấu diếm lâu lắm rồi và ngày hôm nay rốt cuộc cô cũng đã chính thức thổ lộ với anh.

Chu Minh Lãng nghe xong cũng hơi thoáng chút sững sốt nhưng Mộc Miên lại không thấy được điều đó.

Thấy anh vẫn không có trả lời lại Mộc Miên gấp gáp nói thêm.

Cũng không biết từ lúc nào, tôi đã thích anh mất rồi ” cô nói hai bàn tay bầu chặt vào nhau do quá căng thẳng.

Trôi qua 1 phút 2 phút rồi 5 phút cuối cùng Chu Minh Lãng cũng phản hồi lại.

“ Cô vừa nói gì? Thích tôi sao! ” Chu Minh Lãng cười như không cười.

Mộc Miên cũng thoáng rùng mình với nụ cười này của anh.

Nhưng sau đó liền liều mạng cởi bỏ dây an toàn nghiêng người ôm chầm lấy Chu Minh Lãng.

“ Đúng vậy, tôi thích anh, vô cùng thích ” Mộc Miên nói mà mắt đã bắt đầu đỏ lên.

Chu Minh Lãng cũng cảm nhận được điều đó, anh liền đẩy người con gái đang ôm mình ra.

“ Tôi chỉ coi em như một đứa cháu trong nhà mà thôi”