Em Là Hồng Tâm

Chương 64: Anh im đi



Lôi Kình không thay ra bộ đồ đua xe mà đưa cô về thẳng căn hộ riêng của mình.

Trong lúc anh đi tắm, Trác Mộng Nhan nằm sấp trên sô pha đặt thức ăn, đặt một pizza hải sản và hai phần bò beefsteak. Xong lại chạy lên mạng xã hội xem có gì hay không.

Đang xem linh tinh thì Lôi Kình đã tắm trở ra, anh mặc một bộ quần áo bóng rổ mát mẻ, áo tay cụt lộ hẳn ra cơ bắp cánh tay cứng rắn, săn chắc, bắp chân có lông nhưng không nhiều.

Anh vừa lau tóc vừa đi tới nâng tay xoa xoa đầu cô rồi ngồi xuống bên cạnh.

Lau qua loa cho có đoạn vứt khăn lên thành sô pha, anh đè lên thân thể nhỏ xinh vẫn đang nằm sấp, thổi hơi vào tai cô thì thầm: “Xem gì vậy?” Ánh mắt liếc một cái đã thấy video anh đua xe mà khán giả quay được. Chính xác là cảnh tượng đẹp đẽ, ngầu lòi lại không kém phần nguy hiểm khi anh bay qua xe đua phía trước.

“Người yêu em đẹp trai quá đi.” Cô gái nhỏ nói vậy rồi tiếp tục tua lại xem cảnh đó, xem đến tận chục lần, mông bị anh đánh hai cái mới dừng lại.

Lôi Kình kéo cô lên đùi mình, còn anh thì ngã rơi sau lưng sô pha.

Anh nghe cô hỏi: “Trước kia anh có bị chơi xấu như vậy không?”

Lôi Kình gật đầu, ánh mắt nhìn trên trần nhà, bàn tay thì không yên phận sờ sờ eo cô: “Nhưng không lộ liễu như trường hợp này.” Quan trọng là chúng dám giở trò trong cuộc thi lớn, không tức mới lạ.

Biết tâm trạng anh vẫn còn tệ, Trác Mộng Nhan không muốn nói tới chuyện này nữa, cô chuyển sang vấn đề của Hoa Mỹ Cốt và Lý Vấn Hàn, cũng thử giúp bạn tốt thăm dò: “Lý Vấn Hàn có thích ai chưa?”

Thiếu niên nhíu cặp mày rậm, anh trở lại ngó cô nhóc, như ra điều nghi ngờ: “Tự nhiên hỏi cậu ấy làm gì?” Nụ cười có phần nguy hiểm, bàn tay đã di chuyển ra sau tấm lưng mềm mịn.

“Em… chỉ hỏi chơi vậy thôi.”

Lôi Kình cắn mũi cô một cái cười cười: “Là vì Hoa Mỹ Cốt đúng không?”

Ai đó chột dạ, vội cúi đầu.

Anh càng cười sâu hơn, tâm trạng xem ra đã dịu hơn một chút vì có người yêu ở bên rồi. “Chuyện của bọn họ để họ tự giải quyết đi.”

Cô biết vậy chứ, cuối cùng nghe lời Lôi Kình, lúc này chuông cửa có người nhấn.

“Giao đồ ăn tới ạ.”

Lôi Kình nói: “Anh đi lấy.”



Ăn xong Lôi Kình mượn laptop của cô làm chút việc, Trác Mộng Nhan không làm phiền anh, đang tính vào phòng anh ngủ trưa thì Lôi Kình kéo tay cô lại. “Nằm đây ngủ đi, ở với anh.”

Cô đương nhiên không từ chối: “Em vào lấy gối.”

Trở ra đã thấy Lôi Kình nghiêm chỉnh tập trung vào màn hình máy tính, mười ngón tay không ngừng múa nhảy trên bàn phím.

Cô tới gần, Lôi Kình tự động dừng lại, ôm cô nằm xuống cạnh, lại lấy áo khoác da phủ qua ngực cho cô. Cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Ngủ đi.”

Trác Mộng Nhan ngọt ngào dạ rồi nhắm nghiền mắt.

Lôi Kình ngồi ở đầu bên phải sô pha, anh nắm lấy hai bàn chân cô đặt trên đùi mình, vuốt ve hai cái rồi bắt đầu công việc.

Anh đang có một dự án hợp tác cùng Trầm Miên, là xây dựng hội quán “Lên đỉnh” cấp cao hơn nằm gần trường đại học S thành phố K. Bảo bối nhỏ đã nói anh biết lộ trình tương lai của mình, rằng cô sẽ thi vào đại học S thành phố K, chuyên ngành thiết kế đồ họa. Chuyên ngành này có lẽ liên quan đến sở thích vẽ vời của cô, anh rất ủng hộ, miễn là cô yêu thích đều tốt.

Chắc chắn lên sinh viên cô vẫn sẽ tìm việc làm thêm, vì vậy mà anh mới thành lập hội quán gần đại học S, nhưng anh không muốn cô nghĩ ngợi hay ngại, thế nên giấu giếm cô lần nữa. Tất nhiên hội quán mới cũng phải đổi tên khác, mà anh thì đã nghĩ ra rồi.

Nửa tiếng trôi qua, Trác Mộng Nhan loáng thoáng phát giác anh bỏ hai chân cô xuống rồi đi đâu đó nhưng cơn buồn ngủ đã kéo đến ồ ạt, cô chỉ có thể đi sâu vào giấc mộng.

Thời điểm tỉnh lại, Lôi Kình vẫn ngồi yên vị trí cũ, anh quá tập trung nên không phát hiện người yêu đã thức giấc, chỉ là theo phản xạ vuốt nhẹ vào bắp chân của cô khi cô khẽ động.

Trác Mộng Nhan nhếch môi, chợt muốn trêu chọc anh một chút. Ngón chân chạm vào bụng anh vẽ vời, Lôi Kình liền bắt lấy giữ chặt.

Anh thế mà vẫn nghĩ cô còn ngủ, cô cười càng sâu thêm, lần nữa dùng lực ở ngón chân vén áo thun của anh lên rồi cho cả bàn chân vào bên trong, cơ bụng anh ủ ấp bàn chân nhỏ bé của cô rồi.

Lúc này Lôi Kình đã dừng lại công việc đang dang dở, liếc mắt chăm chú vào khuôn mặt cô nhóc đang chứa đầy ý cười thích thú kia.

Máy tính bộp một tiếng, thân thể thiếu niên thanh sạch, vươn mùi sữa tắm đè lên Trác Mộng Nhan.

Giọng anh trở nên nguy hiểm: “Khiêu khích anh?” Cánh môi lại càn rỡ ma sát vào cần cổ cô trêu chọc nhưng điện thoại lại tiếp tục cản trở Lôi Kình “làm việc”. Anh nhíu mày nhưng động tác hôn cô không ngừng lại.

Trác Mộng Nhan thì không cách nào bỏ qua cái âm thanh đinh tai nhức óc kia, cô buộc phải co chân đạp vào ngực anh. “Nghe trước ạ, lỡ có chuyện quan trọng.” Như lần đó, Lôi Phong thông báo ông nội xảy ra chuyện, cô không thể hùa theo anh vùi vào sắc tình được.

Lôi Kình thở hắt ra, anh khá khó chịu với việc mỗi khi cùng Trác Mộng Nhan thân mật lại có người làm phiền trừ những trường hợp ngoại lệ.

Hung hăng quơ lấy điện thoại lên xem, vừa hay Trác Mộng Nhan cũng nhìn thấy cái tên “Huyên Huyên” trên màn hình.

Sắc mặt hồng hào thoáng cái nhợt nhạt dần nhưng Lôi Kình không hề phát giác.



Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của người yêu, điện thoại áp bên tai. “Chuyện gì?” Ngữ khí có chút lạnh nhạt.

Trác Mộng Nhan để mặc cho anh nựng má mình, cụp mi vòng tay ra sau cài lại khuy áo lót.

Bên kia nói gì cô đều nghe rõ: “Anh Kình, em và bạn em đi trên đèo thì xe bị tắt máy, bố sang Mỹ công tác rồi, anh… tới đón em được không?”

Lôi Kình khựng người, bàn tay từ từ thu lại. “Xe bị hỏng còn không nhanh chóng gọi người đến kéo xe đi?” Âm điệu rõ ràng rất cáu kỉnh.

“Em gọi rồi nhưng nơi này hơi xa, bọn họ lại không thể đến ngay, sẽ đợi khá lâu. Anh… tới đón em đi.”

Cúp máy, Lôi Thích Huyên gửi vị trí sang cho Lôi Kình ngay.

Thời điểm Lôi Kình lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn mình, Trác Mộng Nhan biết anh muốn đi.

Cô mím môi, bảo cô diễn mình cao thượng, mình tốt bụng tuyệt đối không thể nào. Đợi anh lên tiếng, và anh ôm cô nhẹ nhàng. “A Nhan, anh đi đón con bé rồi trở lại.”

Muốn nói gì đó cuối cùng Trác Mộng Nhan chỉ gật đầu, Lôi Kình lần nữa khiến cô thất vọng. Anh không giải thích quan hệ của cả hai, cả chuyện lần đó trong bệnh viện, anh thế nhưng giấu nhẹm, từ đó đến giờ đã qua hơn một tháng anh chưa từng có ý nói rõ với cô.

Nhìn thiếu niên mà cô yêu đến khắc cốt ghi tâm vội vàng thay quần áo, vội vàng mặc áo khoác, tận đến lúc bàn tay anh đặt trên khóa cửa, Trác Mộng Nhan buồn buồn nói: “Hôm đó tại bệnh viện… em đã thấy.”

Lôi Kình buông tay, thân thể chấn động chầm chậm xoay lại đối diện với cô, anh không thể tin được, cổ họng thắt chặt rồi khó khăn nói: “A Nhan, em…” Tường tận được mọi chuyện, Lôi Kình kinh hãi bước nhanh tới siết cô vào lòng.

“A Nhan, anh không có ý với con bé.”

“Thật chứ?” Cô như lơ đãng hỏi mà thực tế là cô đã giữ lời đó trên đầu môi từ cái ngày cô nhìn thấy bọn họ ôm nhau trên con tàu.

Anh căng thẳng chẳng còn tâm tư đâu để tâm đến việc đi đón Lôi Thích Huyên, lấy điện thoại ra gọi cho Trầm Miên: “Đi đón Huyên Huyên giúp em.” Gửi địa chỉ qua cho anh xong, Lôi Kình quăng điện thoại lên sô pha.

“A Nhan…”

“Tại sao bây giờ anh mới biết mà nhờ người khác đón Lôi Thích Huyên?” Cô chua chát hỏi.

Lôi Kình nghẹn họng, anh thở dài, mặt mày hơi nhợt nhạt: “Không phải như em nghĩ đâu, vì con bé là em gái anh, là con của chú nhỏ, anh có trách nhiệm chăm sóc, lo cho an toàn của con bé. Anh…”

“Anh im đi.” Lần đầu tiên Trác Mộng Nhan quát thẳng mặt Lôi Kình, cô vùng mạnh giãy ra khỏi gọng kìm của thiếu niên.