Em Là Hồng Tâm

Chương 73: Em nghĩ là mình đã đến không đúng lúc



Trở lại với guồng quay học, đi làm và đi làm, học. Cũng không tệ. Nhưng thái độ cô đối với Lôi Kình đã có sự thay đổi.

Lôi Kình nghĩ cô mệt mỏi vì vừa học vừa làm, lai thêm chuyện cả hai yêu xa, anh không thể lúc nào cũng chăm lo cho cô được, Lôi Kình sinh ra bất an, bất an này không nói rõ là thế nào, chỉ cảm giác nó đang dần lớn mạnh.

Nhờ Lôi Kình đến thăm cô đợt lễ có sinh viên chụp được sau đó đăng lên diễn đàn trường mà Trác Mộng Nhan không bị nam sinh quấy rầy nhiều nữa.

Một hôm cô gọi cho Lôi Kình như thường lệ nhưng anh không nghe máy, thay vào đó là Lôi Thích Huyên: “Trác Mộng Nhan à, anh Kình đang bận, cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?”

“Không cần.” Nói xong cô cũng cúp máy.

Thi giữa kỳ kết thúc, Trác Mộng Nhan xin nghỉ làm ba ngày, cô muốn đến thăm Lôi Kình, đương nhiên cô không nói trước, định tạo bất ngờ cho anh.

Đến sân bay, Trác Mộng Nhan bắt taxi đến thẳng đại học T.

Thời tiết tháng 12 lạnh lẽo, cô đứng ở cổng trường vừa dậm chân vừa định gọi điện cho Lôi Kình thì trong tầm mắt xuất hiện ba người trong đó có Lôi Kình, một nam sinh xa lạ và… Lôi Thích Huyên. Cô ta còn khoác lên khuỷu tay anh.

Lôi Kình rút ra ngay, vừa nghiêng mặt, thân thể anh cứng đờ, bước chân khựng lại, giây sao đó một niềm vui sướng dâng lên trong đôi mắt luôn lạnh lùng kia. “A Nhan.” Anh vứt tập tài liệu cho nam sinh bên cạnh, cũng không ngó Lôi Thích Huyên mà chạy nhanh đến ôm cô xoay vài vòng.

“Sao đến mà không gọi cho anh?” Anh vui quá nên không để ý đến sắc mặt nhợt nhạt của Trác Mộng Nhan, còn cả ánh mắt vô hồn lướt qua vai anh chạm vào khuôn mặt cười như không cười của Lôi Thích Huyên.

Trở lại nhìn người con trai mà mình nhung nhớ, cô giễu: “Em nghĩ là mình đã đến không đúng lúc.”

“Em nói linh tinh gì vậy?” Anh nhíu mày, chợt nhớ ra cái gì đó, hơi thở nặng nề, cũng không ngoái nhìn phía sau mà ôm khuôn mặt cô lên, anh giải thích: “Anh cũng không biết cô ấy học cùng trường, sau khi vô học được một tuần gặp được trên sân trường mới hay.”

Trác Mộng Nhan bình tĩnh gật đầu, cô không bày ra bộ dáng tức giận hay ghen tuông.



Lôi Kình vừa sợ vừa khó chịu, rồi ôm cô bắt taxi đi ăn trưa trước.

“Anh có một căn hộ, đưa em đến đó.”

Lại dẫn cô vào cửa hàng tiện lại, lúc thấy Lôi Kình tự nhiên cầm vài hộp bao cao su, Trác Mộng Nhan cụp mi trầm mặc.

Như cô dự đoán, cửa phòng vừa sập, anh đã hóa thành dã thú hôn cô ngấu nghiếng, còn chẳng chờ đi vào phòng ngủ mà tại sô pha phòng khách làm tình.

Hai lần, Trác Mộng Nhan rã rời, linh hồn trôi đến tận đâu cũng chẳng còn biết, Lôi Kình tắm rửa qua cho cô rồi bế cô vào giường.

Anh châm thuốc rít vài hơi, lên tiếng: “Sắp tới anh khá bận, không thể đi thăm em được.” Cúi đầu liếm nhẹ viền môi của cô, Trác Mộng Nhan cảm thấy anh quá phiền liền nghiêng mặt đi. “Hôi.”

Lôi Kình cười cười, đè cô ra hôn sâu, đẩy khói thuốc qua miệng khiến cô sặc sụa vài tiếng.

Đạp ngực anh một cái, cô gái nhỏ nhăn mặt ngồi bật dậy, chăn rơi khỏi người: “Anh làm quá mạnh.” Cô cắn môi thẳng thắn nói, mỗi lần làm đều khiến cô không xuống giường nổi.

Lôi Kình biết chứ, dập thuốc, bế cô ngồi trên người mình, thân thể thiếu nữ trần truồng ma sát vào ngực anh, Lôi Kình hít thở không thông, anh dùng tay ve vuốt nơi tư mật còn dinh dính **** **** của anh hay của cô cũng không rõ, thất cô rên đau, anh dừng lại. “Về sau sẽ nhẹ nhàng một chút nhé.”

Chẳng tin nổi anh.

Thấy anh lại muốn, cô khó chịu phản kháng: “Em mệt lắm rồi.” Nhìn kỹ, đúng là cô không muốn, anh cũng không thể ép cô.

“Em ở mấy ngày với anh?”



Cô nói: “Ba ngày.”

Vậy là được rồi, anh sẽ cố gắng mang dự án kia về nhà làm. Như vậy cũng có thởi gian ở bên cô nhiều hơn.

“Tối nay anh phải tham dự sinh nhật một người bạn, đi cùng anh nhé.”

Trác Mộng Nhan định từ chối thì nghĩ nghĩ gì đó cô gật đầu: “Được.”

Chờ cô thay váy áo xong, Lôi Kình lái con xe moto mà Lôi Phong đã gửi tới cho anh cách đây một tháng.

“Đúng là… nó mới là người yêu của anh.”

Lôi Kình khựng lại nhìn cô, thấy cô chỉ buộc miệng nói chơi chơi nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Đến nơi thì mọi người đã tụ tập đông đủ.

Chỉ có bốn người, ba trai, một gái, một trong số đó là nam sinh ban sáng cô vừa gặp qua ở cổng trường. Bọn họ ban đầu còn nhìn cô đánh giá, sau đó cũng bình thường trở lại.

Bạn bè của anh… cô không muốn khiến anh không vui vì thái độ của mình. Cô không thích cái nhìn của bọn họ lắm, như thể cô là kẻ ngoại tộc không nên xuất hiện quấy rầy cuộc vui của bọn họ.

Mày đẹp nhíu lại, uống một ngụm nước cam, lắng nghe anh bàn luận dự án gì đó, lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra vẻ mặt cùng sự trưởng thành này trước mắt. Sâu trong lòng, cô rất tự hào, theo dõi thì rõ ba người kia đều coi trọng ý kiến của Lôi Kình, tuy anh không phải là nhóm trưởng.

Giữa chừng có người tới, nam sinh đeo kiếng cười cười: “Tới rồi.”

Khoảnh khắc người nọ xuất hiện ngay cửa chính, hai tay cô theo phản xạ siết chặt. Hơi thở nặng nề dần, chỉ vài giây cô liền trầm mặc không chào hỏi cũng không lên tiếng nói chuyện. Yên ắng nghe bọn họ hòa hợp trò chuyện. Hóa ra cô mới là người thừa.