Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 27



Bác Văn đã chính thức cầu hôn Quân Dao thành công, Quân Dao cũng nói sơ qua tình hình của hai người cho ba mẹ biết để hai bên gia đình có thể sắp xếp gặp mặt nhau trước khi Quân Dao lại quay trở về với guồng quay của công việc.

Theo như lịch thì tối chủ nhật gia đình anh cùng gia đình cô sẽ có một buổi đi ăn với nhau. Tối trước ngày hẹn Bác Văn từ sở cảnh sát về nhà liền tìm đến Bác Thành Trung.

"Anh trai mau vào ăn cơm thôi!"

"Anh ăn sau."

"Ơ..."

Bác Văn đứng trước cửa thư phòng lịch sự gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng nói: "Vào đi."

Anh mở cửa đi vào, trên người vẫn khoác lên bộ đồng phục cảnh sát, khuôn mặt hờ hững liếc nhìn Bác Thành Trung đang vò đầu bứt tóc với đống giấy tờ lổn nhổn trên bàn.

"Có chuyện cần nói với ông."

"Muốn nói về chuyện ngày mai cả nhà chúng ta sẽ gặp mặt nhà con bé kia đúng không?"

"Ông tốt nhất nên ở nhà, tôi sẽ tìm đại một lí do cho việc ông vắng mặt!"

"Gặp mặt thông gia lại thiếu đi ta có phải không phải phép không? Con bé kia cơ bản có thể cảm nhận được ta không thích nó. Con trai à, còn muốn nhìn con dâu với bố chồng đối địch nhau sao? Con vẫn là nên suy nghĩ cho thấu đáo một chút, cưới một người môn đăng hộ đối ta còn xem xét việc có nên giao lại công ty cho con, bằng không... thì đừng nghĩ đến mùa xuân ấy!"

Bác Văn dưới giọng điệu cơt nhả của Bác Thành Trung thì không có nửa phân tức giận, thậm chí còn cười lại với ông ta: "Bác Thành Trung... ông nghĩ mình còn sức để gánh được cái chức chủ tịch đấy bao lâu nữa? Với lại nói cho ông biết, tôi còn sống, ông cơ bản không có cơ hội để gây sự với Quân Dao!"

Anh mặc kệ Bác Thành Trung vì bị anh chọc điên mà ho khù khụ đằng sau, cứ thế ngang nhiên bỏ ra ngoài.

Bác Văn không thể phủ nhận, giữa anh với Bác Thanh thì anh giống ông ta hơn hản, từ ngoại hình đến khí chất, tính cách lạnh nhạt, ngang bướng. Bác Thành Trung đã ngoài 60 tuổi nhưng chẳng giống như những ông chú bụng lớn miệng to ngoài kia, ông vẫn phong độ như thời còn trẻ nhưng Bác Văn biết dạo gần đây sức khỏe của ông không được tốt, anh cũng lười quan tâm.

Không thể phủ nhận một điều, Bác Thành Trung trong mắt Bác Văn từng là một người cha vĩ đại, một tấm gương một hình tượng anh luôn muốn noi theo cho tới khi... cho tới khi anh biết được người cha vĩ đại ấy đang nuôi một tình nhân nhỏ bên ngoài, bà ta còn đang mang trong mình giọt máu của ông ta khi anh chỉ mới 7 tuổi.

Ngọc Trân mới sinh con lại biết chồng ngoại tình thì mất một thời gian rơi vào chứng trầm cảm, thậm chí bà còn từng có ý định kết liễu Bác Thanh rồi tự tử theo nhưng may là có anh phát hiện kịp. Bác Thành Trung bị phát hiện cũng chẳng thèm thanh minh, mặc cho Ngọc Trân làm loạn đòi ly hôn ông ta cũng không đồng ý còn dọa nạt bà nên biết điều.

Bác Văn càng lớn thì càng hiểu chuyện, đối với Bác Thành Trung anh coi như ông đã chết lại liên tục tìm cách chống đối ông ta. Vốn dĩ Bác Văn được hướng sau khi kết thúc đại học sẽ cùng cha mình tiếp quản công ty lớn nhỏ nhưng ở chung với ông ta anh chỉ sinh ra cảm giác chán ghét đừng nói gì đến việc làm việc cho ông ta, không thèm bàn bạc với ai anh đã tự mình đăng kí vào trường an ninh học làm một cảnh sát. Lúc biết chuyện Bác Thành Trung cũng chẳng mảy may quan tâm, ông ta đối với sản nghiệp được kế thừa từ ông nội một lòng ham hư vinh, chỉ muốn giữ nó là của riêng mà đối với anh dần sinh ra cảm giác tình địch cướp đi sự nghiệp của mình.

Sau này ông nội già yếu, lại càng rõ được sự khốn nạn đê tiện của con trai mà khẩn thiết mong cháu trai sẽ tự mình kế thừa sản nghiệp gia đình, ông nội đã không còn tín nhiệm Bác Thành Trung như trước nữa. Nhưng điều kiện mà ông nội đặt ra cho Bác Văn nếu anh quay về công ty kế thừa, anh buộc phải có vợ có con có một gia đình đuề huề.

Có lẽ đó là lí do vì sao những năm gần đây Bác Văn luôn tìm kiếm một người tình nguyện gả cho mình cho tới khi gặp được Quân Dao, tự dưng suy nghĩ vì lấy cho xong rồi ly hôn của anh đều bay biến hết.

Bác Văn nhéo nhéo ấn đường, anh lững thững quay trở về phòng mình. Nghĩ đến ngày mai hai bên gia đình gặp nhau, Bác Văn ngắm nghía tủ đồ một hồi vẫn không biết nên mặc gì đành lấy máy gọi cho Bác Thanh.

"Gì thế anh trai? Ở trong nhà cũng phải tốn tiền điện thoại à?"

"Lên phòng anh nhờ chút chuyện!"

Bác Văn dập máy, chưa đến một phút sau Bác Thanh như tên lửa lao như điên vào phòng Bác Văn.

"Ha, có việc gì mà anh muốn nhờ vả cô em gái xinh đẹp này đây?"

Bác Văn đứng dựa vào tường, tay chỉ vào phòng thay đồ đang mở sẵn cửa: "Chọn cho anh một bộ đồ, ngày mai nhà ta đến gặp nhà Quân Dao."

"Được luôn. Nhưng mà giá của dịch vụ này là...."

'Ting!'

Bác Thanh mở máy ra, trên máy thông báo Bác Văn chuyển thẳng 2 vạn tệ vào máy cho cô. Cô nàng như được tiếp thêm sức mạnh quay người giơ ngón cái với anh trai: ĐẠI GIA!

Rồi hưng phấn lục lọi tủ quần áo của anh trai. Cô nàng cứ giơ lên lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần mãi hơn nửa tiếng sau mới chọn ra được một bộ vest màu xanh navy mới cứng được cất sâu bên trong tủ, hình như còn chưa đụng tới lần nào.

"Mặc cái này đi. Thêm chiếc carvat này là quá hợp lý. Trông vẫn trẻ trung, không già như tuổi thật."

"Gìa?"

"Lại chả già, anh trai à, anh 30 rồi chứ không còn trẻ khỏe như em đâu."

"Bác Thanh, em chỉ kém anh có 1 tuổi."

"..." Hừ, chẳng hiểu sao Quân Dao nhìn trúng ông già này đi?

"... Vậy ngày mai, ông ta có đi không?"

"Không đi, em cũng nói lại với mẹ đi. Coi như có việc gấp không thể tới được."

Bác Thanh gật đầu quay trở về phòng. Anh cũng tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận ủi đồ rồi treo lên. Khi chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn từ Quân Dao.

[Ngày mai anh mặc gì?]

[Vest.]

[Màu?]

[Xanh Navy, có chuyện gì sao?]

[Vậy mai em cũng mặc cùng màu với anh. Muộn rồi, ngủ đi!]

[Em cũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya!]

Bác Văn cất máy bên tủ cạnh giường, chuẩn bị nhắm mắt thì Bác Thanh lại xông vào tự tiện bật đèn sáng trưng lên.

"Anh trai, đây là ghim cài áo vest trước một hãng thời trang em làm đại diện tặng. Nhưng đây lại là của đàn ông nên cho anh này, hợp với bộ vest của anh lắm! Không cần cảm ơn đâu, em đi đây!"

Anh cảm thấy cơn buồn ngủ đều bị một tay em gái phá hoại rồi. Bác Văn lật chăn, xuống giường đi vào phòng thay đồ cất ghim cài áo mà Bác Thanh đưa mình. Lúc quay trở ra lại thấy có thêm một nhân tố nữa xuất hiện ở cửa phòng.

"Mẹ! Mẹ chưa ngủ? Lại khó ngủ sao?"

"Gìa rồi, khó ngủ cũng là chuyện bình thường, con đừng lo."

Bác Văn dìu mẹ để bà ngồi lên giường còn mình lấy một chiếc ghế khác ngồi kế bên. Ngọc Trân vốn là một mỹ nữ yêu kiềucao ngạo vì có một gia đình hạnh phúc nhưng vì sự cố năm đó khiến bà suy xụp rất nhiều. Tuy rằng mấy năm gần đây luôn tích cực dưỡng lại nhan sắc nhưng trên mặt bà vẫn thoáng lên nét u buồn.

"Ngày mai chúng ta đi gặp gia đình Quân Dao..."

"Vâng."

"Không cần biết mẹ cũng hiểu lí do tại sao con chấp nhận để mẹ giới thiệu đối tượng. Mẹ biết con muốn cứu lấy sản nghiệp ông nội gìn giữ bao lâu, mẹ cũng biết con vì không muốn mẹ phiền não nên mới nghe theo sự an bài của mẹ. Nhưng Bác Văn, con cũng lớn rồi, mẹ chỉ mong khi con cưới Quân Dao về sẽ thành tâm đối xử tốt với con bé. Tình cảm có thể từ từ mà bồi đắp nhưng tuyệt đối không được phụ con bé có biết không?"

Bác Văn nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ mình, anh an ủi bà: "Không đâu mẹ, con đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với cô ây tới cùng, mẹ chỉ cần vui vẻ đón nhận nàng dâu mới thôi."

"Được rồi, mẹ tin tưởng anh. Ngủ đi mai còn đi làm, mẹ về phòng đây."

Đỡ bà ra ngoài xong, Bác Văn chắc mẩm giờ phút này sẽ không còn ai làm phiền nữa mới yên tâm tắt đèn lên giường đi ngủ, anh không muốn mai đi gặp gia đình cô với một bộ dạng thiếu sức sống.