Em Như Gió Nam

Chương 32: Món quà đặc biệt



Tưởng Ti Tầm mang một hành lý size lớn và size nhỏ, bên trong hành lý size lớn đều là đồ dùng cá nhân của anh, lúc vệ sĩ xách xuống nhà anh đã đặc biệt dặn dò hành lý size nhỏ kia phải thật nhẹ tay.

Cầm áo vest vừa định ra khỏi cửa thì điện thoại kêu.

Tề Chính Sâm gọi điện thoại đến hỏi có phải anh ở nhà không, khoảng hai mươi phút sau anh ta sẽ đến.

Tưởng Ti Tầm đã tắt điện phòng khách, “Có chuyện gì, nói trong điện thoại đi.”

“Một hai câu không nói rõ được.”

“Thế năng lực tóm tắt của cậu có vấn đề.”

Tề Chính Sâm bị chọc tức đến bật cười, có chuyện quan trọng phải nói, không có thời gian rảnh phí lời, “Không phải ngày mai cậu mới quay lại sao? Nhiều nhất thì làm chậm trễ cậu nửa tiếng.”

Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, “Không được, tôi đến nhà bác Hứa, đến muộn quá làm phiền hai bác nghỉ ngơi.”

Vốn dĩ Tề Chính Sâm đã cầm chìa khóa xe định ra khỏi cửa, đối phương nói như vậy anh ta để chìa khóa lại chỗ cũ, đi rót rượu.

Chỉ cần có liên quan đến Hứa Tri Ý, anh ta không nhịn được mà hỏi thêm: “Muộn như này cậu còn đến nhà bác Hứa làm gì?”

Chung Nghiên Nguyệt đang ăn đêm ở bàn bên cạnh, tăng ca vừa về cơm tối còn chưa ăn, cô ấy trộn một đ ĩa salad. Nghe người đàn ông bên cạnh nhắc đến Hứa Hướng Ấp, cô theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn chồng mình một cái, Tề Chính Sâm đang nhấp rượu, nhìn dáng vẻ không định lái xe ra ngoài.

“Bây giờ 10 rưỡi, cậu qua đó không phải hơn 11 giờ sao?” Tề Chính Sâm nhìn đồng hồ, lại hỏi.

Tưởng Ti Tầm trả lời câu hỏi trước của anh ta: “Tìm Tri Ý.”

Con người có những lúc đúng là kỳ lạ, đối phương càng nói rõ trong lòng bạn lại cảm thấy đối phương càng đàng hoàng, không có mưu đồ đen tối gì.

Muộn như vậy rồi còn tìm Tri Ý có lẽ nói về Thẩm Thanh Phong, Tề Chính Sâm nghĩ vậy.

Tưởng Ti Tầm đóng cửa rời đi, đi vào trong thang máy, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Lại kiên nhẫn hỏi lại.

Tề Chính Sâm vừa bị nói năng lực tóm tắt có vấn đề, vì để chứng minh bản thân mình không có vấn đề gì, nói ngắn gọn và đủ ý. Anh ta muốn đầu tư vào một câu lạc bộ golf, vì để suy nghĩ chu toàn, tiền được chuyển từ tài khoản của Tưởng Ti Tầm qua.

“Tri Ý bây giờ thích chơi golf.” Anh ta nói.

Chung Nghiên Nguyệt đang ăn salad muốn ngẩng đầu nhưng lại kiềm chế, trước giờ anh đều không tránh nói đến Hứa Tri Ý trước mặt cô ấy.

Tề Chính Sâm nhấp một ngụm rượu vang nói tiếp: “Tri Ý thường xuyên hẹn khách hàng đi đánh golf.”

Tưởng Ti Tầm đi vào thang máy, một lúc lâu sau không nói chuyện.

Tề Chính Sâm: “Alo? Nghe thấy không?”

“Tín hiệu không tốt, đang trong thang máy.”

“Phí dịch vụ một năm của cậu đắt như vậy mà trong thang máy không thể truyền tín hiệu à?”

“…..”

Chuyện nên quan tâm thì không quan tâm, ngày nào cũng bận tâm mấy chuyện không đâu.

Tề Chính Sâm nhìn đồng hồ đếm ngược, anh ta từng đi thang máy nhà Tưởng Ti Tầm, từ trên nhà đi xuống tầng hầm khoảng bốn mươi giây.

“Tri Ý chơi cầu lông mười mấy năm, chỉ vì tôi mà cô ấy không chơi nữa.”

Không quan tâm đối phương có nghe được hay không, anh ta coi thành hố cây.*

(Hố cây*: được coi là người có thể tâm sự những bí mật và vấn đề riêng tư.)

Tín hiệu trong thang máy rất tốt, Tưởng Ti Tầm nghe rõ từng chữ một.

Tề Chính Sâm nhìn đồng hồ, “Cậu đến tầng hầm rồi?”

“Ừ.”

Tín hiệu ở tầng hầm càng tệ hơn, Tề Chính Sâm lại đợi mấy phút nữa, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gió, xe lái lên mặt đất, “Tôi đã nói chuyện tương đối với bên câu lạc bộ golf rồi, mấy ngày nữa cậu qua ký thỏa thuận đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Cậu tìm bừa một người nào đó chuyển tiền đi, sao cứ bắt buộc phải chuyển từ tài khoản của tôi?”

Tề Chính Sâm: “Tôi sợ ngày nào đó Tri Ý tra ra được.”

“Vậy cậu đừng đầu tư nữa.”

“Không làm được.”

“Cậu không quan tâm đ ến vợ cậu chút nào à?”

“Chúng tôi không can dự vào cuộc sống của nhau.”

Dứt lời, Chung Nghiên Nguyệt ăn được một nửa đ ĩa salad lại lần nữa ngẩng đầu, ‘chúng tôi’ này có lẽ là chỉ cô ấy và anh nhỉ.

Bỏ nĩa xuống, cô ấy quay về phòng tắm rửa.

Đi xa rồi vẫn có thể nghe được giọng nói của người đàn ông phía sau, “Chung Nghiên Nguyệt, cô ấy cũng có người mình thích, không quan tâm tôi làm gì, cũng không quan tâm tôi đối xử tốt với ai.”

Tưởng Ti Tầm: “Xem ra hiệu quả trị liệu mẫn cảm bình thường.”

Tề Chính Sâm bảo anh dừng lại, “Cậu làm người đi, tôi không cần trị liệu mẫn cảm, suýt chút nữa thì g i ế t c h ế t tôi.”

Trị liệu mẫn cảm không phải anh ta nói trị là trị được, Tưởng Ti Tầm nói với anh ta, Tri Ý và Thương Uẩn xong rồi, căn bản không có khả năng, nếu như còn có sau đó nữa, điều đó có nghĩa là Thương Uẩn thật sự không so đo đến danh phận.

Tề Chính Sâm dừng lại: “Chuyện gì?”

Tưởng Ti Tầm: “Năng lực tóm tắt của tôi có vấn đề, một hai câu không nói rõ được.”

Tề Chính Sâm: “…..”

Tưởng Ti Tầm bảo anh ta chuẩn bị sẵn tâm lý: “Nếu như Tri Ý thích tôi, cậu nói tôi sẽ làm thế nào? Hoặc là, cậu có từng nghĩ qua, nếu như kết hôn cùng cô ấy là tôi nguyện ý, quy định cứng nhắc không kết hôn cũng không tồn tại nữa.”

Trong lòng Tề Chính Sâm lộp bộp, trị liệu thật sự để lại di chứng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi, trên trán cũng có một tầng mồ hôi mỏng.

Anh ta thực sự nghi ngờ, Tri Ý thích Tưởng Thịnh Hòa, Tưởng Thịnh Hòa là người dẫn dắt Tri Ý, mấy năm nay tận tay dẫn dắt cô, ngày đêm ở chung sẽ có tình cảm.

Mà Tưởng Ti Tầm biết nội tình, vậy nên lấy chính mình làm ví dụ để trị liệu mẫn cảm cho anh ta.

Dù sao không phải Tưởng Ti Tầm là được.

Tưởng Ti Tầm ở đầu bên điện thoại kia lại nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu để giấy đăng ký kết hôn của cậu ở văn phòng của cậu đi, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cậu đã kết hôn rồi.”

Tề Chính Sâm không thích nghe lời chế giễu như này: “Cậu không hiểu tình cảm của tôi và Tri Ý, hai mươi mấy năm, không phải vấn đề một quyển sổ kết hôn.”

“Thôi bỏ đi, không nói nữa, cậu đi tìm Tri Ý đi.”

Anh ta trực tiếp cúp máy.

Tưởng Ti Tầm vô thức cầm điện thoại chụp mấy hình lòng bàn tay, mở cuộc trò chuyện với Tề Chính Sâm ra:【Tri Ý rất để ý đến cậu, hy vọng cậu có thể sống tốt.】

Tề Chính Sâm:【Cậu nói với cô ấy, tôi sống rất tốt.】

Lại cân nhắc dặn dò,【Cậu tuyệt đối đừng có mà lỡ miệng nói trước mặt cô ấy tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý gì đó.】

Tưởng Ti Tầm không trả lời nữa, khóa màn hình ném điện thoại sang một bên.

11 giờ 25 phút, xe đến biệt thự nhà bác Hứa.

Trên đường đến anh gọi điện cho Hứa Hướng Ấp, nói tối nay ở lại đây, sáng mai tiện đến sân bay cùng Tri Ý.

Bởi vì thường xuyên ở lại, lúc học cấp hai còn ở nhà bác Hứa hai năm, trong tiềm thức Hứa Hướng Ấp đã coi anh là con cái trong nhà từ lâu, nói trong điện thoại với anh: Con qua đây đi, bác với bác gái đi nghỉ trước.

Quản gia để cửa cho anh, mang hành lý size lớn lên phòng cho khách ở tầng ba, hành lý size nhỏ được Tưởng Ti Tầm giữ lại ở phòng khách.

Thu dọn ổn thỏa, những người khác đều về phòng của mình, trong phòng khách chỉ có một mình anh.

Hứa Tri Ý gửi tin nhắn qua:【Sao anh còn mang hành lý?】

Cô ở ban công tầng hai nhìn thấy anh lấy hành lý từ sau cốp xe ra.

Tưởng Ti Tầm:【Bác Hứa và bác gái đều ở nhà, tối nay anh mượn cớ ở lại đây.】

Nếu như chỉ có một mình cô ở nhà anh sẽ không qua đây.

【Em xuống đây đi, anh ở phòng khách.】

Anh thẳng thắn như vậy Hứa Tri Ý cũng không xấu hổ nữa, không thay quần áo đang mặc, vẫn là chiếc váy màu xanh đó, nhìn vào gương, đi xuống nhà.

Có một hộp quà hoa văn Giấc mộng đêm hè bày ở trên bàn trà phòng khách, hộp được đặt làm riêng, không đoán được bên trong là gì.

Tưởng Ti Tầm bảo cô mở ra, “Tặng em.”

“Là quà gì vậy?” Hứa Tri Ý nhìn anh, không vội mở ra.

Tưởng Ti Tầm: “Không phải sáu năm trước em nói quà sinh nhật anh tặng không đặc biệt sao? Tặng bù lại món quà đặc biệt cho em.” Lại bổ sung thêm, “Mua từ sáu năm trước.”

“…Sáu năm trước?”

“Ừ.”

Quà sinh nhật năm đó anh tặng cô là một sợi dây chuyền, cô vẫn cất ở đó.

Hứa Tri Ý bình tĩnh, nín thở mở ra, là một cặp cốc cà phê và đ ĩa.

Cô đã từng nói với anh không thể tùy tiện tặng người khác giới cốc, cặp tình nhân mới có thể tặng, anh biết cô để ý đến cái này, vẫn mua nhưng không tặng.

Hứa Tri Ý vội vã muốn biết: “Khi đó anh biết tôi có người mình yêu thầm nhưng vẫn mua, vậy không liên quan gì đến người tôi yêu thầm. Cuối cùng vì sao không tặng cho tôi?”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô không nói chuyện.

Hứa Tri Ý đoán được một khả năng: “Anh Hai nói với anh, anh ấy thích tôi sao?”

Tưởng Ti Tầm hơi gật đầu, nói: “Anh tưởng người em yêu thầm cũng là Tề Chính Sâm, wechat ghim đầu là cậu ta, lần đó về Bắc Kinh em còn nhận lấy cốc thủy tinh của cậu ta nữa.”

Anh còn từng hỏi cô, người cô yêu thầm có phải anh cũng biết không, cô nói tạm thời không muốn nói, càng chắc chắn với quyết định của mình.

Cho dù biết bọn họ ‘tâm đầu ý hợp’ anh vẫn nảy sinh suy nghĩ cướp.

Trước sinh nhật của cô một ngày, anh ngồi nhìn cốc, đấu tranh tư tưởng kịch liệt hơn hai tiếng.

Cuối cùng vẫn cất cốc đi, không thể nào trở thành kiểu người mà bản thân ghét nhất được.

Ngón tay Hứa Tri Ý dùng sức bóp mép hộp, “Nếu như khi đó tôi lớn hơn một chút, quen biết anh lâu hơn một chút thì tốt rồi.”

Cô của năm hai mươi tuổi, căn bản không dám dễ dàng tỏ tình với sếp mới quen chưa được bốn tháng.

“Anh biết anh Hai tỏ tình với tôi lúc nào?”

“Cũng không bao lâu, đầu năm nay mới biết.” Tề Chính Sâm quay lại trụ sở chính của tập đoàn, không tiếp tục phụ trách thị trường nước ngoài nữa, anh hỏi Tề Chính Sâm sau này có phải định yêu xa không.

Yêu xa rất khổ, thời gian lâu rồi tình cảm không cách nào duy trì được.

Kết quả Tề Chính Sâm nói, Tri Ý từ chối tôi rồi.

Khi đó anh mới biết hóa ra Tề Chính Sâm đã tỏ tình từ lâu, hoãn từ lúc Tri Ý tốt nghiệp đại học đến lúc học thạc sĩ, tốt nghiệp thạc sĩ hoãn đến lúc đi làm, cuối cùng cũng tỏ tình, anh còn tưởng phải đợi đến lúc công việc của Tri Ý ổn định.

Sau khi bị từ chối Tề Chính Sâm vẫn không thoát ra được, nghiêm trọng đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý, mà Tề Chính Sâm còn cố chấp muốn khôi phục quan hệ với Tri Ý, hy vọng có thể quay lại lúc trước khi tỏ tình. Vậy nên không nói với chuyện tình cảm hiện tại với bất cứ ai cho đến khi anh hỏi.

Khi đó Tri Ý xin học thạc sĩ thuận lợi, cùng ở Boston với Tề Chính Sâm, đến trường đại học của Tri Ý ăn cơm đã là chuyện thường ngày của Tề Chính Sâm. Cũng giống như các cặp đôi, có tỏ tình hay không tỏ tình cũng không ảnh hưởng đến sự để ý của đối phương đến bọn họ.

Anh cũng để mình trở nên bận rộn hơn, quyết định quay về nhà họ Lộ đấu tranh.

Năm đó bố rời khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Lộ, tài sản cốt lõi hơn hai mươi năm đều bị mấy bác nắm giữ, bây giờ lại có thêm Thẩm Thanh Phong ngập tràn dã tâm. Anh muốn quay lại trung tâm quyền lực, khó như lên trời, phải lên kế hoạch từng bước một.

Lên kế hoạch sáu năm, đặc biệt là hai năm gần đây, tinh lực và trọng tâm của anh gần như đều tập trung ở bên nhà họ Lộ, căn bản thường xuyên ở London và Hồng Kông.

Ngoảnh đầu nhìn lại mấy năm trôi qua, nhìn thì giống bản thân đang tỉnh táo bận chuyện sự nghiệp, nhất quyết không kết hôn nhưng thật ra lại sống mơ mơ màng màng.

Ở trên thương trường phức tạp thời gian lâu dài có một số thứ trở nên tê liệt, quên mất bản thân cũng vì một người mà rung động, ghen tị.

Mãi đến khi Tri Ý tỏ tình với anh, những tình cảm bồi hồi đó bởi vì kiềm chế, bởi vì thời gian, bởi vì khoảng cách đã dần dần quay trở lại. Lúc thích cô anh mới hai mươi sáu tuổi.

Cách đây quá lâu.

Còn có một Tề Chính Sâm thống khổ kẹp giữa hai người.

Những năm đó anh và cô chỉ nói chuyện công việc, trong công việc hai người hiểu rõ công việc của nhau nhất nhưng trong đời sống riêng tư lại trở nên xa lạ.

Hôm nay cô đá chân anh hai lần ở quán cà phê, mọi thứ như được sống trở lại.

Hứa Tri Ý cầm cốc cà phê, một lúc lâu không nói chuyện.

“Em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải bắt kịp chuyến bay nữa.” Tưởng Ti Tầm đi lên lầu trước, nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Làm sao có thể ngủ nữa chứ.

Hứa Tri Ý cất cốc cà phê, để ở trong tủ trà chuyên dụng của mình.

Đứng ở trước tủ mười mấy phút, im lặng nhìn cặp cốc, đầu đột nhiên trống rỗng.

Quay lại phòng, cô ngồi ở sô pha một lúc lâu, giơ tay lên, bình tĩnh buộc mái tóc dài ở sau đầu thành một búi lỏng. Lúc định đi tắm mới nhớ ra, nhận quà nhưng vẫn chưa nói cảm ơn với Tưởng Ti Tầm.

Tìm điện thoại khắp nơi, trong phòng ngủ không có.

Suy nghĩ lại, hình như rơi ở bàn trà dưới phòng khách.

Xuống dưới nhà đi tìm điện thoại, đi được một nửa nghe thấy tiếng động ở cầu thang xoắn ốc. Cô đột nhiên quay người lại, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đi được nửa cầu thang, ở góc độ này, hai người có thể nhìn thấy nhau.

Anh vẫn mặc quần áo buổi chiều, giống như cô, vẫn chưa tắm.

Tưởng Ti Tầm nói: “Anh đi lấy chai nước lạnh.”

Hứa Tri Ý gật đầu, “Điện thoại của tôi không biết rơi ở đâu, đi xuống tìm.”

Vừa nói cô vừa bám vào tay vịn kim loại dày của cầu thang, bất giác lùi xuống một bậc cầu thang.

Tưởng Ti Tầm nhìn người cách mình một tầng cầu thang, tóc được buộc một cách tùy ý, còn có mấy sợi rơi ở bên tai.

Cầu thang của biệt thự được thiết kế theo sở thích của cô, cầu thang xoắn ốc kiểu Pháp từ trên tầng ba xuống, phía trên cầu thang treo một số chiếc đèn pha lê chân nến cổ điển một cách có trật tự.

Lúc này Hứa Tri Ý đang đứng dưới đèn chùm pha lê, đèn chân nến cũ nhưng sáng, những sợi tua rua pha lê sang trọng, chói sáng. Cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh lá, đứng đó phát sáng, đẹp đến mức không chân thật.

Tưởng Ti Tầm nhắc nhở cô, “Đừng đi lùi, coi chừng bước hụt.”

‘Tri Ý, vì sao em không nhìn về phía trước.’

‘Bởi vì tôi đi lùi, không nhìn thấy được phía trước.”

Khi đó anh vẫn chưa biết người cô thích là anh, luôn khuyên cô đừng theo đuổi nữa, nhìn về phía trước.

Hai người chìm trong hồi ức, rất nhanh kéo lại suy nghĩ của mình.

Tưởng Ti Tầm nói với cô: “Đợi anh đi cùng.”

Hứa Tri Ý còn tưởng anh có chuyện muốn nói với cô, quay người, sau lưng dựa vào tay vịn cầu thang đợi anh.

Nhìn người đàn ông từng bước tiến về phía mình, hỏi anh: “Muốn nói với tôi chuyện gì?”

Tưởng Ti Tầm: “Không có chuyện gì.”

Hóa ra chỉ là bảo cô đợi anh cùng đi xuống cầu thang, lúc sắp sóng vai nhau, Hứa Tri Ý bước một bước xuống trước, đi trước mặt anh.

Đột nhiên nhớ ra tóc của mình buộc lên, đằng sau lộ cả một mảng lưng ra ngoài.

Mất tự nhiên khoảng năm sáu giây, rất nhanh động tác đi đường lại khôi phục như thường.

Xuống dưới tầng một, anh đi vào phòng bếp lấy nước, cô đi ra phòng khách tìm điện thoại.

Điện thoại không có ở trên bàn trà, Hứa Tri Ý lại đi vào tủ trà tìm, điện thoại ở trên đó, cầm lấy.

Tưởng Ti Tầm chỉ cầm nửa chai nước soda đã uống, đang đứng ở đầu cầu thang nhìn cô bước từng bước về phía anh.

Hứa Tri Ý quay lại phòng ngủ của mình càng không buồn ngủ, sáng hôm sau gà còn chưa gáy đã vội vàng đến sân bay với quầng thâm mắt.

Đến sảnh chờ sân bay, có ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Cô chỉ quan tâm nói tiến độ dự án đang phụ trách với Tưởng Ti Tầm, không chú ý người bên cạnh.

“Sếp Thẩm?” Thư ký gọi một tiếng.

Thẩm Thanh Phong thu hồi tầm mắt, đeo kính râm lên sống mũi.

Một tiếng rưỡi sau bà ta ngồi chuyến bay đến London, trùng hợp gặp Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý ở sân bay. Mấy năm nay bà ta chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với Hứa Tri Ý, hôm nay là lần đầu tiên gặp được người thật ở khoảng cách gần như này, khí chất như một khuôn đúc ra với Hà Nghi An.

Năm đó bà ta cảm thấy người duy nhất có dung mạo có thể so sánh được với chính mình chỉ có Hà Nghi An, vừa rồi để ý kỹ dung mạo Hứa Tri Ý còn hơn cả mẹ mình.

Tưởng Nguyệt Như cũng xinh đẹp, nhưng khí chất đại tiểu thư nhà họ Tưởng quá mạnh, làm lu mờ đi dung mạo của bà.

Thẩm Thanh Phong quay mặt hỏi thư ký: “Cô cảm thấy Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý là quan hệ gì?”

Thư ký quay đầu lại nhìn hai người đi ở phía xa, khoảng cách thích hợp, không có bất cứ động tác thân mật nào, “Không phải bọn họ vẫn luôn là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?”

Nếu như nói đặc biệt thì chính là bố mẹ hai nhà quá thân nhau, đương nhiên quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người sẽ thân thiết hơn.

Thẩm Thanh Phong: “Có lẽ vậy.”

Hai người đi làm thủ tục.