Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 2





Sau cơn mưa không khí càng thêm trong lành, xen lẫn hương thơm của bùn đất, ở bên ngoài đã lâu, ngửi được loại hương thơm này, trong lòng dường như sinh ra ảo giác.

Đường Lâm cắn hạt dưa xong thì xoay người vào nhà, hí kịch đã kết thúc, lừa tình thật sự, xen lẫn cả bi thương, bà cụ xem đến hai mắt đỏ hoe.

Đường Lâm giật mình, cầm khăn giấy đưa bà: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Thật đáng thương!" Bà lấy khăn giấy lau nước mắt, nắm lấy tay Đường Lâm.

"Mẹ, những thứ này đều là giả, đều là diễn kịch!" Đường Lâm không khỏi dở khóc dở cười.

"Phượng Quyên!"
Nghe thấy giọng nói, Đường Lâm ngẩng đầu, mỉm cười hỏi thăm một tiếng: "Dì Trần, đã lâu không gặp, gần đây dì khỏe không ạ? A Lệ đâu ạ? Hai ngày này cháu không gặp bạn ấy?"
"Ai da là Lâm Lâm à! Dì nghe bọn chúng bảo không biết khi nào cháu về.


Tiểu cô nương càng lớn càng xinh đẹp! Có bạn trai chưa? Hai ngày trước chị dâu nhờ dì giới thiệu cho con trai của chị ấy với! Thằng nhóc này rất năng nổ, tốt nghiệp đại học danh tiếng, năm nay 28, hiện tại đang ở vùng duyên hải bên kia phát triển sự nghiệp, thu nhập hàng tháng là một vạn đấy!" Trần Mỹ bước vào, cười cười nói nói khởi xướng chuyện.

Mẹ Đường nghe vậy liền trở nên hăng hái, đôi mắt cũng không đỏ nữa, trên mặt lộ vẻ vui mừng, kéo cô sang một bên, thỉnh thoảng hỏi vài ba câu.

Đường Lâm che cái trán, ngồi phịch xuống chỗ ngồi, hai bà lão ở đầu bên kia tám chuyện hợp ý, cảm thấy đều rất thích hợp nên hẹn hai đứa nhỏ sắp xếp hẹn hò một thời gian.

Thấy chủ đề càng ngày càng sâu, Đường Lâm đành phải thò đầu ra xen vào: "Dì Trần, dì nói người ta phát triển tốt ở vùng duyên hải, cho nên anh ta có thể sẵn sàng từ bỏ một công việc có thu nhập một vạn nhân dân tệ hàng tháng và về đây không ạ? Mẹ cháu tuổi cũng lớn rồi, cháu không muốn gả đi quá xa."
Trần Mỹ ngẩn ra và nghĩ: "Dì phải hỏi lại đã, kỳ thật gia đình chỉ có một mình nó, quê quán ở Chu Trang, cách đây cũng không xa mấy đâu."
Bà Đường có chút tiếc nuối không nỡ từ bỏ: "Vậy thì, nếu nó có lòng muốn quay lại, xin hẹn cái địa chỉ để hai đứa nó gặp nhau."
Sau khi bàn chuyện đại sự của con cái xong xuôi, Trần Mỹ mới nhớ tới chính sự: "Phượng Quyên, bây giờ bà có rảnh không? Đánh bài ở Lý gia đi."
Bà cụ do dự một chút, Đường Lâm cười nói: "Mẹ đi đi! Con trông nhà cho! Chờ lát nếu thắng thì về ăn mừng!"
"Con nhỏ tham ăn này!" Bà mắng yêu một tiếng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều, trở vào phòng tươi cười cầm tiền rồi đi ra ngoài.

Người đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh, Đường Lâm không còn hứng cắn hạt dưa, cô làm rất nhiều việc nên lúc nào cũng khát nước.

Đèn trên hành lang bỗng sáng, Đường Lâm nhìn lên, một bóng dáng đang nghiêng người xem tin tức trên vách tường, tiếp theo là một đôi giày da xuất hiện, chàng trai nọ bước xuống hai bước, Đường Lâm nhận ra người này là vị khách mới.

Lúc cậu đi xuống, cô tủm tỉm muốn nói gì đó nhưng nhất thời nhớ ra cậu không nghe thấy nên đành lặng thinh.

Chàng trai bước đến, đặt điện thoại trước mặt cô: Tôi có thể ăn ở đâu đây?
Đường Lâm hiểu ra người này có lẽ đến giờ vẫn chưa kịp ăn cơm, cô cầm cuốn sổ ra hiệu cho cậu ta đi theo ra ngoài, đứng ở cửa khoa tay múa chân cho cậu ta biết vị trí đang đứng.

Cậu mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng cậu, Đường Lâm xót xa.


Người này thật sự rất ưa nhìn, mắt một mí, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ráo, cao hơn cô một cái đầu rưỡi, ít nhất là một mét tám.

Tuy đơn giản chỉ là áo phông, quần âu nhưng trên người lại có sức hút đặc biệt, nếu không phải vì câm điếc thì chắc chắn sẽ rất thu hút các cô nàng.

Nghĩ đến đây, Đường Lâm chế nhạo: "Thật đúng là nhàm chán."
Khoảng thời gian này không phải là thời kỳ du lịch cao điểm, chỉ có một người tới, nhưng lại có hai người trả phòng.

Bà cụ còn chưa về, cô liền đóng cửa đi lên tầng kiểm tra phòng, ngoại trừ giường có chút lộn xộn, mặt khác không có vấn đề gì.

Đường Lâm liếc mắt nhìn cặp vợ chồng, họ có vẻ ngượng ngùng, cô cười nói: "Không sao."
Sau đó cô xuống lầu hoàn lại tiền đặt cọc cho cặp đôi, quan sát bọn họ rời khỏi rồi mới trở lên tầng dọn dẹp lại căn phòng.

Đem chăn nệm ném vào máy giặt, cầm chiếc chổi quét dọn vệ sinh, lúc ném rác ra thùng, cô còn để ý trong sọt có hai cái bao đã qua sử dụng, Đường Lâm nhíu mày.

Lúc cầm sọt rác xuống lầu vừa hay đụng vào soái ca kia, Đường Lâm xấu hổ, ôm sọt rác sau lưng đỏ mặt theo phản xạ.

Người thanh niên gật gật đầu rồi bước đi, còn chưa kịp đi khỏi thì ánh mắt đã đụng trúng sọt rác, Đường Lâm hoảng hốt mà chạy vọt xuống lầu.

Đổ hết rác rồi ngồi xổm bên cạnh thùng, Đường Lâm che mặt thở dài: "Thanh danh một đời đã bị hủy trong chớp mắt!"
Bởi chuyện này, sáng sớm hôm sau nhìn thấy cậu Đường Lâm vẫn còn xấu hổ, ánh mắt né tránh.

Chàng trai đang định chào cô, thấy cô như vậy, cậu đành rụt tay về.

Sau bữa sáng, bà cụ ngâm nga một bài hát, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Hôm qua trúng lớn hơn một trăm, bây giờ tâm tình vui vẻ, thấy thứ gì cũng đều là ánh nắng tươi sáng, tính toán hôm nay lại định chiến một ván.


Đường Lâm nghe xong cũng vui theo, nhưng cô lại thuyết phục bà: "Mẹ, cược nhỏ thì sung sướng, cược lớn tổn hại thân thể.

Thỉnh thoảng chơi chơi là đủ rồi.

Không cần thiết phải đánh mỗi ngày đâu.

Có thể hôm qua mẹ thắng một trăm nhưng hôm nay mẹ lại đánh lại thì nhỡ phải trả ngược hai trăm đúng không?"
"Con nhỏ này! Mày chả nói câu gì dễ nghe cả! Đồ miệng quạ đen!" Bà cụ tâm trạng đang tốt, không so đo với cô, nhưng nghĩ đến lời nói là lại do dự.

"Hôm nay tao không nên đi sao?"
"Mẹ không định tám chuyện với dì Trần à?" Đường Lâm cười và giải thích "Con nhắc như này để mẹ về sau không đi lại thôi.

Đánh bài chỉ là một thú vui, có hứng cái liền chơi một lúc, không nên mỗi ngày ngâm mình đắm chìm, có câu nói rất đúng, mười lần đánh bạc chín lần thua, say mê vào đó không phải chuyện tốt."
"Điều này cũng đúng." bà cụ lẩm bẩm, "Tao đây hôm nay chỉ chơi một lát, mày cũng đừng trù tao thua nhá!"
"Ơ! Chúc mẹ hôm nay đại thắng, lúc về mang thêm đồ ăn! Hôm qua mẹ quên rồi đấy!" Đường Lâm nhắc nhở.

"Biết rồi!" Bà cụ vừa đáp vừa phì cười.

Edit: Bủm.


— QUẢNG CÁO —