Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 9





Từ Bích tư thế ngủ không tốt, đã vậy còn thích đá người, Đường Lâm chưa kịp ngủ đã phải hứng chịu vài cú, cô nhích tới nhích lui cuối cùng thu mình vào trong góc.

Bởi vì ở xa nên Đường Lâm không bị đá trúng, ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy tiếng nghiến răng.

Vào ban đêm loại âm thanh này thật rùng mình.

Vì vậy, đêm đó cô ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy cả người uể oải, đôi mắt có quầng thâm trầm trọng.

Bà cụ đầy kinh ngạc: "Tối hôm qua mày làm gì?"
"Mẹ, đêm nay con ngủ cùng mẹ nhé! A Bích có tật xấu nghiến răng khi ngủ!" Đường Lâm nheo mắt đánh răng, nhả ra một ngụm bọt.

"Mày nói cũng đúng.

"Bà cau mày, "Ăn sáng xong ngủ thêm một giấc đi."
Theo lời bà cụ, Đường Lâm sau bữa sáng liền tiếp tục đi ngủ.

Từ Bích tinh thần vui vẻ đứng lên, chào bà rồi đi ra ngoài, bà cụ gặng hỏi con bé muốn đi đâu, nghe xong đáp án mới thở phào nhẹ nhõm.


Ngay khi thức dậy vào buổi chiều, Đường Lâm đã bị bà cụ gọi đi làm.

Một số người dân báo rằng đèn hành lang trên tầng ba bị hỏng, buổi tối rất khó đi lại, vì vậy Đường Lâm đi ra ngoài mua bóng đèn trở về.

Bóng đèn không cao, cho dù dáng người Đường Lâm tương đối nhỏ bé, giẫm lên ghế đẩu là đủ, nhưng cô chưa từng làm chuyện này bao giờ, trong lòng khó tránh khỏi chút lo lắng.

Mà lúc này cô không thể chạy xuống kêu bà cụ bây giờ lên cho, lão nương □□ Bóng đèn càng thêm lo lắng.

Đang do dự, cô nghe bà cụ bên dưới quát: "Bật bóng đèn lên làm gì? Bị điện giật thì phải làm sao?"
Nói rồi bà bước lên tắt đèn, miệng không ngừng lẩm bẩm "Mày có biết thay bóng đèn mà không tắt đèn nguy hiểm như thế nào không? Nếu tao không phát hiện ra thì bây giờ xong rồi, sao lại có thể bất cẩn như vậy chứ..."
Bà cụ nói một hồi, Đường Lâm chua xót quay đầu lại: "Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Con không dám nhúc nhích đây."
"Quên đi, để tao làm!" Bà cụ bảo Đường Lâm xuống.

"Thôi nào! Mẹ làm con càng không yên tâm!" Đường Lâm hô to, vừa định tháo bóng đèn thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn vào mắt Viên Chinh.

Viên Chinh đứng trên cầu thang không bao lâu thì đi xuống, cậu cầm bóng đèn trong tay Đường Lâm, ra hiệu cho cô xuống dưới.

Đường Lâm ngậm chặt miệng, cúi đầu, cùng bà cụ đứng nhìn.

Bà cụ nhìn anh từ trên xuống dưới, không khỏi thở dài: "Thật đáng tiếc..."
"Mẹ!" Đường Lâm thấp giọng kêu.

"Gấp cái gì, cậu ta cũng không nghe thấy," bà cụ liếc cô một cái, "Được rồi, thu dọn cho tốt, buổi tối bảo cậu ta đến nhà ăn cơm."
Thay xong bóng đèn, cậu đi đến tầng dưới nhấn công tắc.

Đèn sáng rồi, cậu đặt bóng đèn đã thay trước đó xuống đất, chỉ chỉ dưới lầu ý bảo chuẩn bị đi, Đường Lâm chạy tới, lấy điện thoại ra gõ: Cảm ơn, mẹ em làm bữa tối, bảo anh đến nhà ăn cơm.

Không cần.

Cậu quay người, cất điện thoại, rời đi.

Đường Lâm có chút ủ rũ, ngồi xổm trên mặt đất một hồi mới đem bóng đèn cùng ghế đẩu xuống lầu.


Bà cụ thấy cô, hỏi: "Cậu ta nói gì?"
"Anh ấy nói không cần."
"Vết thương của cậu ta là thế nào? Giống như đánh nhau vậy, bây giờ có xuống, sợ là cũng không ăn!" Bà cụ nhắc mãi, nói tiếp, "Quên đi, không đến cũng không sao."
Từ Bích lại mất tích.

Mãi cho đến tám, chín giờ tối cũng không thấy cô nàng trở về, gọi điện thì không ai bắt máy, sau một đoạn nhạc, giọng nữ nhẹ nhàng lặp lại: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Đường Lâm tức giận đá vào tường: "Em ấy không chịu trả lời cuộc gọi của con! Em ấy đã đi đâu?"
"Rừng trúc, đúng, có thể là rừng trúc!" Bà cụ gấp đến độ hoang mang lo sợ.

"Con đi ra ngoài tìm, mẹ ở nhà canh giữ, em ấy quay lại thì gọi cho con." Đường Lâm nói xong chạy ra ngoài.

Rừng trúc ở phía sau thị trấn, không quá xa, chỉ mất hơn hai mươi phút đi bộ, Đường Lâm một mạch chạy tới, chỉ mất mười phút.

Ban ngày, rừng trúc rất đẹp và luôn có khách đến du lịch, nhưng ban đêm, nơi đây không có một bóng người, ánh trăng toả sáng xuyên qua kẽ lá, những bóng trúc xếp chồng lên nhau trông thật ảm đạm.

Đường Lâm nuốt nước bọt, mặt đầy mồ hôi, quần áo cũng bị ướt.

Mặc dù có ánh trăng nhưng rừng trúc vẫn có chút tối, gần đây đang sửa đường, cho nên không bằng phẳng lắm, Đường Lâm đi rất chậm, sau hai bước lại gọi tên Từ Bích một lần.

Nhưng mà đi hết ngọn núi vẫn không thấy Từ Bích đâu, cô chỉ có thể quay trở lại.

Ở thị trấn, Đường Lâm dạo một vòng quanh ngõ hẻm, nhưng cũng không tìm được người.

Bà cụ ngồi sau quầy, thấy Đường Lâm trở lại
, vội vàng hỏi: "Thế nào? Tìm được chưa?"
"Không thấy," Đường Lâm uống một ngụm nước trong ly, ngồi xuống ghế, thở hổn hển.

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Bà cụ gấp gáp đi đi lại lại.

"Gọi điện thoại cho dì đi," Đường Lâm mệt mỏi nói, "Em họ lớn như vậy, em ấy muốn đi đâu, chúng ta căn bản không thể quản, tìm cũng tìm rồi, gọi điện cho dì đi!"
Bà cụ không còn cách nào khác, đành gọi điện.

Đường Lâm dựa vào ghế, ánh mắt mỏi mệt, thấy bà cụ cúp máy, quay đầu hỏi: "Dì nói thế nào?"
"Còn biết nói gì nữa, chỉ có thể khóc! Bảo rằng muốn qua đây, nhưng muộn như vậy ở đó không có xe, đành đợi đến sáng mai mới tới được," bà cụ lau khóe mắt, "A Bích, đứa nhỏ này thật không "Còn biết nói gì nữa, chỉ có thể khóc! Bảo rằng muốn qua đây, nhưng muộn như vậy ở đó không có xe, đành đợi đến sáng mai mới tới được," bà cụ lau khóe mắt, "A Bích, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, lớn như vậy còn làm bố mẹ đau lòng, đi đâu cũng không biết, tiền cũng không mang theo, ngay cả chứng minh thư cũng không đem."

Bà cụ lấy thẻ căn cước của Từ Bích ra, Đường Lâm cầm lấy, nhìn thoáng qua, suy đoán: "Chắc hẳn em ấy vẫn còn ở thị trấn.

Mẹ, con đi tìm lại lần nữa."
Bà cụ chưa kịp lên tiếng Đường Lâm đã đi ra ngoài, cầm chứng minh thư của Từ Bích hỏi hết nhà này đến nhà khác, chỉ là ảnh chụp trên giấy tờ tùy thân của cô nàng không giống với ảnh hiện tại lắm, nhìn vào rất khó nhận ra.

Nhưng cô cũng không có ảnh hiện tại của Từ Bích trong tay, nên chỉ có thể cầm theo chứng minh thư hỏi.

Người ở Vãn Trấn thường đi ngủ sớm.

Khoảng 9 giờ vẫn còn một vài người trên đường.

Đến 10 giờ, các cửa cơ bản đều đóng, rất nhiều người đã ngủ rồi.

Ngó qua từ cửa sổ, chỉ thấy một màu tối đen.

Ở trong thị trấn hỏi qua một vòng mà không thu được chút tin tức nào, Đường Lâm gần như bỏ cuộc, nhác thấy một nam một nữ từ phía đối diện đi tới, dường như là khách du lịch, cô thử lên tiếng hỏi: "Xin chào, anh đã nhìn thấy cô gái này chưa? Mặt trái xoan, tóc quăn, mái ngố, đôi mắt khá to, hôm nay cô ấy mặc áo sơ mi trắng, phía trước là hình hoạt hình...!"
Đường Lâm thấp giọng nói một lúc, người con trai mượn ánh sáng từ đèn gần đấy nhìn cho kỹ, sau đó gật đầu nói: "Có nhìn thấy, ở chùa Tây Sơn."
"Khi nào vậy?"
"Hình như là hai giờ chiều, đúng vậy, là khoảng thời gian đó."
Cô gái bên cạnh tiếp lời: "Khi đó, bên cạnh cô ấy còn có một chàng trai.

Vô cùng cao ráo, đẹp trai! Được rồi! Anh là người đẹp trai nhất!" Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của anh chàng bên cạnh, cô gái cười nói.

Chàng trai?
Đường Lâm sửng sốt, muốn hỏi thêm tin tức, nhưng hai người cũng không biết nhiều lắm, chỉ là tình cờ gặp gỡ, có thể nhớ được nhiêu đó đã tốt lắm rồi.

"Cảm ơn!" Nhìn hai người đi xa, Đường Lâm không khỏi nhíu mày..


— QUẢNG CÁO —