Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 307: Về sớm (7)



Chu Tịnh vẫn luôn đứng ở ngoài len lén nhìn Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành, đương nhiên biết những gì cô nhân viên này nói về người đàn ông ngồi bên phải là Cố Dư Sinh, cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe cô nhân viên đó nói.

“Người đàn ông đến sau ngồi đối diện người ngồi cạnh cửa sổ là bạn của anh ấy, người đàn ông đưa bản vẽ thiết kế nhẫn cho anh ta, bởi vì lúc bọn họ trò chuyện tôi cũng không đứng bên cạnh nên nội dung tôi cũng không nghe được gì nhiều, chỉ nghe vài câu, chẳng hạn như anh định cầu hôn với tiểu Khấu rồi hả? Còn cái gì mà đi Anh làm một chiếc nhẫn cưới… Có điều, người đàn ông đẹp trai ngồi bên phải kia nói câu cuối cùng là gì tôi cũng không nghe rõ.”

Nữ nhân viên kia ngoẹo cổ nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Tôi không nói chơi, từ trước đến nay khi nghĩ về hôn nhân tôi đều chưa bao giờ có ý định đùa giỡn, bây giờ tình cảm của tôi là thật, tôi càng nghiêm túc muốn cưới cô ấy.”

Ý nói Cố Dư Sinh đối với Lương Đậu Khấu phiên bản Tần Chỉ Ái thật sự có tình cảm?

Không, chẳng những là thật lòng, hơn nữa lần cầu hôn này, là hắn tính cho cả một đời.

Đi Anh làm một chiếc nhẫn cưới… Cố Dư Sinh tài cao thế lớn… nếu như là thật sự làm gấp, chỉ cần hai ngày là có thể làm xong nhẫn cưới rồi… Nhưng mà Tiểu Khấu còn tới ba ngày nữa mới trở về, thêm chuyến bay dài 13 tiếng đồng hồ nữa thì chính xác là bốn ngày nữa cô ấy mới có thể đến Bắc Kinh, nếu Tiểu Khấu còn chưa trở về, chắc hẳn Cố Dư Sinh sẽ cầu hôn Tần Chỉ Ái trước.

Chu Tịnh càng nghĩ càng kinh hồn bạt vía, cô nói với nhân viên một tiếng “Cảm ơn”, liền mang theo túi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm lái xe ra ngoài, sau đó tìm một con hẻm nhỏ yên tĩnh dừng xe lại, sau đó liền cầm điện thoại di động nhanh chóng tìm số của Lương Đậu Khấu ở nước ngoài, gọi cho cô.

Bởi vì lệch múi giờ nên lúc này bên Lương Đậu Khấu chỉ mới có bốn giờ sáng, cô còn chưa ngủ dậy, điện thoại cũng không ai bắt máy.

Chu Tịnh không ngừng gọi, sau khi gọi ba lần, ở lần gọi thứ tư reo được hai tiếng cuối cùng cũng đã có người bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng của Lương Đậu Khấu đang tức giận vì bị đánh thức: “Chu tiểu thư, xin hỏi ngài sáng sớm lại gấp như vậy nhất định phải gọi cho tôi làm gì? Có chuyện gì cũng chờ tôi ngủ dậy rồi mới nói được không?”

Chu Tịnh không giống như sẽ chờ Lương Đậu Khấu, liền mở miệng: “Tiểu Khấu, bây giờ cậu nhanh chóng ra sân bay làm thủ tục, tôi sẽ đặt vé chuyến bay sớm nhất cho cậu, cậu mau lập tức trở về nước!!”

“Đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Người đóng thế kia bị phát hiện rồi sao? Sao lại bị phát hiện?” Lương Đậu Khấu nghe xong liền không còn tức giận nữa, lập tức căng thẳng hỏi Chu Tịnh liên tiếp mấy câu.”

“Không phải là bị phát hiện…”

Trong điện thoại, Lương Đậu Khấu nghe thấy câu này xong liền thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí lại có chút không vui: “Không bị phát hiện vậy cậu hối tớ làm gì? Ngày mốt tôi mới được xuất viện, tôi còn phải làm tóc cho đẹp, mua quần áo mới, còn phải mua quà cho Cố lão gia, tớ sẽ trở…”

“Tiểu Khấu!” Chu Tịnh nghiêm nghị: “Cậu còn không về, vị trí Cố phu nhân kia sẽ không còn nữa đâu!”

Lương Đậu Khấu trong điện thoại nháy mắt trầm mặc.

Chu Tịnh cầm điện thoại di động nói từng chữ: “Cố Dư Sinh hôm nay đã đi chọn nhẫn cưới rồi, chuẩn bị cầu hôn với Tần Chỉ Ái rồi!”