Kỳ thi đại học kết thúc, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn yêu nhau giờ chính thức trở thành tình nhân.
Bất kể là nam hay nữ, khi còn trẻ, tình yêu đều chiếm một phần rất quan trọng trong sinh mệnh của mỗi người.
Vì lẽ đó, không chia tay mà phải tách ra khỏi Ngô Hạo, đối với bọn họ là một chuyện vô cùng đau khổ.
Đoán chừng là do tâm tình không tốt, đêm đó hai người họ mượn rượu làm ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, Hứa Ôn Noãn khóc lóc bỏ chạy, Tần Chỉ Ái vội vàng đuổi theo sau.
Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái vừa mới ra khỏi KTV, còn chưa kịp gọi xe, Ngô Hạo đã theo kịp bọn họ, kéo Hứa Ôn Noãn lại.
Hai người giống như đang đóng phim thần tượng, dây dưa một trận, sau đó Ngô Hạo không quan tâm Tần Chỉ Ái còn đứng bên cạnh, thô bạo cúi đầu chặn môi của Hứa Ôn Noãn lại, mà Hứa Ôn Noãn cũng quên sự tồn tại của Tần Chỉ Ái, ôm cổ Ngô Hạo, một đôi nam nữ cứ như vậy đứng trên đường hôn nhau nồng nhiệt.
Đó là lần đầu tiên Tần Chỉ Ái nhìn thấy người ta hôn môi, khiến cô bị chấn động, đợi đến khi cô hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên là phải trả lại không gian riêng cho bọn họ.
Không ngờ xoay người, lại nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Không biết hắn đã đi theo ra bên ngoài từ lúc nào, tựa như một cây cột điện đứng cách cô không xa, ngậm một điếu thuốc lá, mặt hứng thú nhìn Ngô Hạo đang hôn Hứa Ôn Noãn khí thế ngất trời, sau đó còn không nghiêm chỉnh hướng về phía Tần Chỉ Ái bình luận một câu: "Kỹ thuật bình thường quá."
Làm gì có ai như vậy, nhìn người ta hôn nhau, lại còn bình luận... mặt Tần Chỉ Ái ngơ ra.
Cố Dư Sinh không chút xấu hổ nhìn người ta hôn môi, sau đó liền quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, hắn nhìn vào mắt cô, cười khúc khích, vừa phun khói thuốc vừa hỏi: "Không tin sao? Có muốn thử..."
Tần Chỉ Ái biết sau đó hắn sẽ nói: "cùng tôi hôn môi không", nhưng không biết tại sao hắn lại ngừng lại, trên mặt không còn nụ cười, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó liền dập thuốc, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Đó là lần đầu tiên Tần Chỉ Ái một mình ngồi trong xe của hắn, dù hắn đang chở cô, nhưng tốc độ vẫn nhanh như một cơn gió.
Lúc ở trong KTV chơi, bên ngoài trời đổ mưa, không khí trong xe mang độ ẩm cao.
Tần Chỉ Ái ngồi ở ghế sau, nghĩ mình đang nằm mơ.
Sau khi xe của Cố Dư Sinh dừng lại, Tần Chỉ Ái mới phát hiện xe đã đến trước cửa nhà mình.
Tần Chỉ Ái xuống xe, Cố Dư Sinh cũng không chờ câu “cảm ơn” của Tần Chỉ Ái đã đạp chân ga phóng đi.
Lúc xe của hắn còn chưa đi, cô không nói cho hắn biết cô ở đâu, làm sao hắn biết được nhà mà đưa cô về?
Tần Chỉ Ái kích động, Cố Dư Sinh... hắn có thể vì cô mà thay đổi không?
Một đêm nọ, Tần Chỉ Ái không biết lấy dũng khí ở đâu ra, gọi hắn: "Cố Dư Sinh."
Cố Dư Sinh dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Tần Chỉ Ái nắm chặt vạt áo của mình, mắt nhìn xung quanh, trong miệng khó khăn hỏi: "Anh, anh ngày mốt có rảnh không? Em, em, em muốn mời anh đi xem phim..."
-
"Nước, nước..." Cố Dư Sinh mơ hồ nói, khiến Tần Chỉ Ái từ trong hồi tưởng trở về thực tại.