Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 363: Chỉ cần em phủ nhận, anh sẽ tin em (3)



Cô từ từ có cảm giác, người vì đau đớn mà cứng ngắt giờ cũng trở nên mềm mại.

Lúc này hắn mới từ từ đi vào chủ đề.

Bầu không khí có chút ngưng đọng, bỗng nhiên tiêu tan vì sự thân mật của hắn và cô lúc này.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, hình ảnh càng ngày càng kiều diễm, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề.

Mãi đến cuối cùng, hắn và cô ngày càng cuồng nhiệt, cô không kiềm được ôm cổ hắn, hắn ghét ghế sofa quá chật chội, lại ôm eo cô, không rời khỏi thân thể cô mà ôm cô lên giường, váy của cô cũng chưa hoàn toàn được cởi ra, quá vướng bận, hắn vừa di chuyển bên trong cô vừa kéo dây kéo, bởi vì cả người hắn quá kích động, đầu ngón tay cũng không nghe theo sự sai khiến của hắn nên dù có cố gắng thế nào cũng không kéo ra được, hắn đơn giản dùng sức, xé váy của cô thành hai mảnh, ném trên mặt đất, sau đó dán chặt người mình lên da thịt cô.

.....

Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái hít thở nặng nề vùi vào cổ Cố Dư Sinh hít thở nặng nề như một con mèo lười, chẳng muốn nhúc nhích.

Có câu đầu giường cãi nhau cuối giường lành, chuyện thân mật như vậy, khiến biểu hiện lạnh nhạt của Cố Dư Sinh đã tiêu tan rất nhiều.

Người đàn ông nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng cằm lại hơi căng thẳng, hình như là không vui.

Tần Chỉ Ái cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh… hôm nay anh sao vậy?”

Thân thể Cố Dư Sinh rõ ràng cứng đờ, sau đó lắc đầu, rất nhanh trả lời câu hỏi của cô: “Không có gì.”

Kẻ ngu còn biết… Tần Chỉ Ái lặng lẽ nói trong lòng, lại mở miệng nói: “Lời nói lúc nãy của anh là có ý gì?”

Lần này Cố Dư Sinh không có phản ứng nhưng cằm lại căng thẳng rõ ràng hơn.

Trong lòng Tần Chỉ Ái phát lạnh, sau một lát, cô lại mở miệng: “Là gặp chuyện không vui sao? Hay là em…”

Tần Chỉ Ái vốn định nói: “Hay là em làm gì khiến anh không vui”, nhưng cô vừa mới nói đến chữ “em”, Cố Dư Sinh liền cắt ngang cô: “Anh có chút mệt mỏi, ngủ đi.”

Tần Chỉ Ái há miệng, còn đang muốn nói chuyện, Cố Dư Sinh lại rút cánh tay, trở mình, đưa lưng về phía cô.

Bởi vì mới vận động mà người cô ra mồ hôi, bỗng nhiên trở nên lạnh, trên người cô dù có đắp chăn cũng phải rùng mình.

Tần Chỉ Ái nhìn lưng của hắn, ngực khó thở đến khó chịu, giống như bị một tảng đá lớn chèn ép lên ngực vậy, khiến cô cảm thấy nặng nề khó chịu.

Cô vẫn muốn hỏi hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy nhựng hắn lạnh lùng quay lưng như vậy, cô cũng không biết phải hỏi thế nào.

Có những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.

Hắn và Lương Đậu Khấu có quan hệ thế nào, cũng không liên quan gì đến cô… Mà cô thì làm gì có tư cách dùng thân phận của Tần Chỉ Ái để hỏi chứ, hắn và cô rồi cũng sẽ chia lìa, cuối cùng cũng sẽ không gặp lại.

Tần Chỉ Ái có chút ảm đạm, cô cắn môi, di chuyển về phía mạn giường một khoảng rất nhỏ, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, sau đó nhẹ nhàng trở mình, càng thụt lùi xa khỏi hắn.

Trong phòng ngủ rối tinh rối mù, quần áo trên đất tán loạn, không khí còn nồng nặc mùi vị yêu đương mờ ám.

Nhưng hai người vừa thân mật kia giờ lại nằm cách ra một khoảng rất lớn, mặc dù cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại xa như cách nhau một dải ngân hà.