Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 391: Không phải là thích, mà là yêu sâu đậm (1)



Tần Chỉ Ái muốn biết Cố Dư Sinh muốn nói gì với cô nhưng lại sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyến bay, chần chừ một lúc lại không hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Được."

Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: "Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh."

"Hả?" Cố Dư Sinh hỏi lại, Tần Chỉ Ái lại nói: "Khi nào gặp em sẽ nói với anh."

Cố Dư Sinh dừng một chút, lại nói: "Được."

Lại qua mấy giây, hắn kêu tên cô lần thứ ba: "Tiểu Phiền Toái, em..."

Hắn ngừng lại, không nói tiếp.

Qua khoảng một phút, hắn lại từ từ nói: "...chú ý an toàn."

Trực giác nói cho Tần Chỉ Ái biết hắn không phải muốn nói bốn chữ này nhưng cách điện thoại, cô cũng không thể nhìn biểu cảm của hắn, càng không thể phỏng đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì, trong lòng cứ chất chồng chồng lớp lớp những nghi hoặc, nghĩ lát nữa sẽ nhìn thấy hắn, cô lại nhỏ nhẹ nói: "Em biết rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt." không biết vì sao Cố Dư Sinh lại bỗng nhiên muốn gọi tên cô một lần nữa, dừng một chút, hắn lại mở miệng gọi từng chữ: "Tiểu, Phiền, Toái."

Âm điệu của hắn rất nhẹ, lại có chút triền miên kéo dài, Tần Chỉ Ái nghe thấy, tim run động, mặt dần nóng lên, tay cầm điện thoại di động lại càng chặt, trầm mặc không nói gì trong chốc lát, mới lấy điện thoại xuống khỏi tai, sau đó mới cúp máy khởi động xe lái về sân bay quốc tế Thủ Đô.

. . . . . .

Đến sân bay, cách thời gian cất cánh chỉ có nửa tiếng đồng hồ.

Tần Chỉ Ái vội vàng lấy vé máy bay, check in, đăng kí, lúc cô ngồi lên máy bay cả người đã mệt đến nỗi thở không nổi.

Thắt dây an toàn xong, cô lấy điện thoại di động ra, trước khi chuẩn bị tắt máy cô còn nhắn cho Cố Dư Sinh một tin nhắn: "Em lên máy bay rồi."

Nữ tiếp viên hàng không đúng lúc đi ngang qua cô, thấy màn hình điện thoại của cô vẫn sáng, liền nhắc nhở: "Tiểu thư, phiền cô tắt máy khi máy bay chuẩn bị cất cánh."

"Được, tôi tắt ngay." Tần Chỉ Ái trả lời như vậy, nhưng lại cầm điện thoại chờ nửa phút mãi đến khi Cố Dư Sinh trả lời ba chữ: "Lát nữa gặp." xong, cô mới tắt máy.

Máy bay bay đến những tầng mây, Tần Chỉ Ái nhìn qua cửa sổ, những đám mây trắng trôi nổi trên bầu trời, khóe môi không kiềm nổi kéo lên một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt.

Cô vốn cho rằng hai người sẽ kết thúc khi hắn đã nổi trận lôi đình.

Không nghĩ tới tình thế lại xoay chuyển, hắn và cô lại có thể gặp lại một lần.

Trời cao cũng không đối xử tệ với cô, cho cô một ân huệ lớn như vậy, trước khi hắn và cô chia xa còn có thể hạnh phúc ở bên nhau.

Cô thích hắn tám năm, cuối cùng cũng có thể cùng hắn đi chung với nhau, cô nghĩ lát nữa nhìn thấy hắn, có thể hỏi câu mà cô đã muốn hỏi từ tám năm trước: "Cố Dư Sinh, anh có thích em không?", cả đời cô cũng đã thỏa mãn không có gì phải tiếc nuối nữa cả."Năm giờ, Tần Chỉ Ái tới sân bay Phổ Đông ở Thượng Hải.

Cô đeo khẩu trang mang mắt kính, liền xuống máy bay đi ra từ cổng VIP rời khỏi sân bay.

Chỗ cô đứng nhận điện thoại liếc nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng người của Cố Dư Sinh, cô cho rắng hắn còn chưa đến, liền cầm điện thoại nhắn tin cho hắn: "Em đến rồi."

Sau đó sợ hắn đến rồi mà không nhìn thấy mình, cô liền chụp một tấm hình quán café bên cạnh sau khi gửi đi xong lại bổ sung một câu: "Em đứng ở đây chờ anh."

Tần Chỉ Ái uống xong một tách café, Cố Dư Sinh còn chưa tới.