Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 419: Là tiểu phiền toái, không phải lương đậu khấu (9)



Trong mắt hắn cũng không có quá nhiều tâm tình, mặt cũng vậy, yên tĩnh mà hờ hững.

Lương Đậu Khấu cũng không biết có phải hắn đã phát hiện mình khác thường hay không, luôn cảm thấy Cố Dư Sinh có chút cao thâm khó dò, phảng phất giống như có thể nhìn thấu cô bất cứ lúc nào.

Taycô cầm đũa cũng theo bản năng mà nắm chặt hơn một chút, nhìn lại Cố Dư Sinh, mắt hơi mông lung.

ChuTịnh nói với cô, gần nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với Cố Dư Sinh để tránh cho hắn phát hiện ra kẽ hở… nghĩ xong, tầm mắt của Lương Đậu Khấu lại tập trung vào chén cơm trước mặt, bên trong chén chỉ còn một ít cơm, cô giả vờ trấn tĩnh đưa đũa gắp một món ăn, để vào trong chén lại giải thích thêm: “Trong lúc nghỉ ngơi em cũng sẽ có thời điểm trở về Bắc Kinh.”

Cố Dư Sinh vẫn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt của Cố Dư Sinh không dữ dằn thậm chí là lạnh nhạt cũng không có nhưng sống lưng Lương Đậu Khấu lại cảm thấy tê tê.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh không nhanh không chậm ăn cho xong chén cơm, để đũa xuống, lại giật giấy ăn tao nhã lau miệng, mới nói: “Em no rồi, em lên lầu trước đây.”

“Phu nhân, canh nấu xong rồi, cô có muốn ăn một chút không?” quản gia bưng nồi đất từ trong nhà bếp đi ra.

Lương Đậu Khấu để giấy ăn xuống, cầm điện thoại di động khẽ cười với quản gia: “Không cần đâu, hôm nay tập võ với huấn luyện viên nên tôi ra rất nhiều mồ hôi, nên tôi muốn đi tắm trước.”

“Vậy phu nhân lát nữa muốn uống thì xuống uống.” quản gia để nồi đất lên trên bàn, cầm chén sứ múc một chén để trước mặt Cố Dư Sinh.

Động tác của quản gia rất nhẹ nhưng lúc chén sứ đụng vào mặt bàn đá hoa cương vẫn phát ra một âm thanh giòn giã.

Lúc này Cố Dư Sinh mới nháy mắt một cái, tầm mắt rời khỏi khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, không biết làm sao ăn cơm nước trên bàn.

Qua không tới hai giây, trước khi Lương Đậu Khấu đứng dậy, Cố Dư Sinh bỗng nhiên đi về phía nhà bếp, hỏi quản gia: “Trong nhà có xoài không?”

“Có ạ, sáng nay vườn trái cây bên kia vừa mới giao tới.” quản gia trả lời.

“Làm món chè xoài đi.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt nói với quản gia xong lại nhìn Lương Đậu Khấu: “Sau khi ăn cơm xong ăn chút món ngọt tráng miệng.”

Cố Dư Sinh cũng đã mở miệng, chẳng lẽ cô lại dám từ chối sao, Lương Đậu Khấu khẽ gật đầu một cái, ngoan ngoãn dịu dàng trả lời: “Dạ.”

Quản gia lấy vật liệu trong tủ lạnh ra, liền đi tới nhà bếp.

Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu cũng không có trò chuyện, trong phòng ăn có chút yên tĩnh, chỉ có tivi trên vách tường là đang phát ra âm thanh quảng cáo rất nhỏ.

Quản gia rất nhanh đã bưng lên món tráng miệng.

Quản gia múc hai chén, đưa cho Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu mỗi người chén.

Cố Dư Sinh cầm muỗng một hồi không nhúc nhích mà lại hất cằm ra hiệu cho Lương Đậu Khấu ăn.

Lương Đậu Khấu không lên tiếng, cầm muỗng múc một khối xoài, bỏ vào miệng.

Sắc mặt của cô rất dịu dàng, nhai chậm nuốt kĩ, từ từ ăn.

Lúc Lương Đậu Khấu cầm muỗng múc lần thứ hai, Cố Dư Sinh cụp mắt không nhìn cô nữa, hắn cầm muỗng vì sức mạnh quá lớn mà gần xanh lộ ra, nhưng âm thanh mở miệng lại bình tĩnh lãnh đạm: “Cô ấy đâu?”