Mặc phòng làm việc có tiếng nhạc, nhưng qua âm thanh du dương kia lại có thể nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của Cố Dư Sinh.
Lục Bán Thành không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh đang nằm nhoài trên bàn kia giật giật người, hắn mới bừng tỉnh lại tinh thần, nhanh chóng lùi về một bước đứng sau vách tường.
Trong phòng làm việc không còn tiếng nhạc.
Lục Bán Thành đứng một lúc lâu mới định thần lại, hình như Cố Dư Sinh dùng ca khúc này để nhớ về cô bé kia, hơn nữa giai điệu có chút quen thuộc, hình như hắn cũng đã nghe qua ở đâu rồi.
Hắn nghe được: “Đến khi mắc kẹt trong thế giới của anh, em mới biết tình yêu nguy hiểm như thế nào.” Lúc nghe câu này, Lục Bán Thành mới nhớ tỉnh ngộ, đây không phải là bài hát hai ngày trước hắn chịu phạt đã hát sao?
Đây là bài hát gì nhỉ? Sao hắn lại yêu thích như vậy?
Lục Bán Thành nghĩ, lại lấy điện thoại di động ra tra lời bài hát, thì ra là bài “Đích”, lúc nhìn thấy chữ này, hắn lại nhíu mày.
Sao lại nghe quen như vậy, hình như đã từng nghe thấy ai hát…
Trong đầu Lục Bán Thành còn đang tự hỏi, thì đã thấy tên của ca sĩ, lúc này hắn mới hiểu mọi chuyện.
Đây chính là ca sĩ mà hắn muốn mời đến để cầu hôn Lương Đậu Khấu giả kia.
Lúc đó Cố Dư Sinh đã nói gì nhỉ?
Hắn nói Tiểu Phiền Toái thích bài hát này, hắn muốn ca sĩ đã từng trình diễn bài này hát cho cô nghe.
Vì vậy… nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, hắn thấy Cố Dư Sinh hoàn toàn không phải là một Cố Dư Sinh chân thật nhất.
Hắn vẫn bình tĩnh thong dong như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thực hắn chỉ đang giả vờ trước mặt mọi người mà thôi.
Nếu không phải tối hôm nay vô tình nhìn thấy được chuyện này, hắn mãi mãi cũng sẽ không biết lúc không có người, Cố Dư Sinh mới đau khổ như thế nào.
Lục Bán Thành sợ Cố Dư Sinh biết mình ở đây sẽ lúng túng nên không đưa tài liệu mà lặng lẽ rời đi.
Trước khi đi, hắn lại liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh qua khe cửa.
Cố Dư Sinh ngồi dậy, hai tay bụm mặt, giữa kẽ ngón tay hắn ướt nhẹp nước, không ngừng tràn từ trong ra ngoài.
Trong miệng hắn còn đang mơ hồ lẩm bẩm gì đó, âm lượng rất nhỏ, Lục Bán Thành không thể nghe thấy được, thế nhưng lúc cất bước rón rén rời đi, Lục Bán Thành cũng có thể ngờ ngợ nghe ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.
Lục Bán Thành trở lại trong xe, không nhanh chóng về nhà mà đợi khoảng hai tiếng sau, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy từ tầng hầm lên.
Hắn nghĩ một chút, lại đuổi theo.
Vì để tránh Cố Dư Sinh không biết bị hắn theo dõi, Lục Bán Thành vẫn giữ khoảng cách rất xa xe của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không về nhà mà đi đến quảng trường Nhật Thị
Lục Bán Thành buồn bực ngồi trong xe nhìn Cố Dư Sinh đậu xe ở ven đường, đi đến chỗ hồ nguyện ước.
Hắn tìm một đồng xu trong túi, vứt vào hồ, lại tiều tụy lẩm bẩm cầu nguyện.
Đêm rất yên tĩnh, Lục Bán Thành hạ cửa kính xe, âm lượng của Cố Dư Sinh không lớn nhưng từ trong gió có thể nghe được những lời hắn nói: “Xin trời cao, hãy đưa cô ấy về lại bên tôi.”