Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 450: Không thể nào quên được thâm tình (10)



Lúc Tần Chỉ Ái rót nước cho Hứa Ôn Noãn cũng thuận tay rót cho Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành mỗi người một ly nước.

Cô bưng khay từ trong nhà bếp đi ra, Cố Dư Sinh đứng trước cửa cũng đã cúp máy, vừa cất điện thoại di động vào vừa liếc vào trong một cái, tầm mắt đúng lúc xẹt qua người cô.

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái căng thẳng không tự chủ nắm chặt khay, làm như không có gì, từ từ đặt khay để xuống bàn, trước tiên đưa cho Lục Bán Thành một ly nước, sau đó mới bưng một ly nước ngồi xổm trước mặt Hứa Ôn Noãn.

Lục Bán Thành nhận nước xong lại lễ phép: “Cảm ơn.”

Tần Chỉ Ái cười yếu ớt, không lên tiếng, cầm ly nước đưa đến bên môi Hứa Ôn Noãn đang mơ mơ màng màng.

Lục Bán Thành uống nửa ly nước xong nghĩ đến Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo mà lại bị hắn và Cố Dư Sinh đưa về nhà thêm vào đó bầu không khí cũng vô cùng ngột ngạt, liền vừa giải thích vừa cố gắng làm bầu không khí trở nên tốt hơn: “Chuột cũng uống say rồi đang ngủ như chết trên xe, tôi cảm thấy hắn ở một mình trên xe cũng không sao nên mới để anh Sinh cùng lên đây giúp tôi cầm mấy thứ lặt vặt.”

Hứa Ôn Noãn được uống nước rồi lại bò qua một bên ngủ say như chết.

Tần Chỉ Ái để ly nước lên bàn, mới cười với Lục Bán Thành vừa nói một đoạn dài như vậy trả lời “Ừ” một tiếng.

“Em còn nhớ anh Sinh chứ? Lúc trước chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm rồi.” Lục Bán Thành lại nói.

“Còn ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời đơn giản.

“Em hát cũng hay lắm.” Lục Bán Thành khen Tần Chỉ Ái một câu.

Tần Chỉ Ái cười cười không lên tiếng.

Đi vào nhà lại không có ghế salon ngồi nên Cố Dư Sinh chỉ có để đứng tựa vào cửa, liếc nhìn Tần Chỉ Ái đang tán gẫu với Lục Bán Thành, nói câu đầu tiên sau khi gặp cô lại là: “Đi thôi.”

Ngữ khí của hắn rất nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào làm cho người ta có cảm giác xa cách lạnh lẽo.

“Ừ, đi ngay đây.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, lập tức đứng lên, đặt ly nước xuống, mới chào tạm biệt Lương Đậu Khấu, nhìn lại Hứa Ôn Noãn đang ngủ trên ghế salon, lại nghĩ Tần Chỉ Ái cũng chỉ là một cô bé, sợ là không thể nào vác Hứa Ôn Noãn vào phòng được, lại chỉ chỉ Hứa Ôn Noãn, sau đó hỏi: “Cô ấy ở phòng nào? Có cần anh giúp em đưa cô ấy vào phòng một tay không?”

“Được, cảm ơn anh.” Tần Chỉ Ái nói xong liền chỉ vào một cánh cửa: “Là phòng này.”

Lục Bán Thành không hé răng, chỉ đơn giản khiêng Hứa Ôn Noãn từ ghế salon lên dễ như ăn cháo, nhanh chân tiến vào phòng ngủ của cô ấy.

Sinh nhật Lục Bán Thành nên buổi tối hắn cũng đã uống nhiều rượu rồi, có chút nhớ nhà vệ sinh, nên sau khi đặt Hứa Ôn Noãn lên giường liền lễ phép quay người hỏi thăm: “Có thể cho anh dùng nhờ nhà vệ sinh một lát được không?”

“Được ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời.

Cô chờ Lục Bán Thành đi rồi mới vào phòng ngủ đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, rồi mới rời khỏi phòng ngủ của cô.

Lục Bán Thành còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn cô và Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh không có ý muốn nói chuyện với Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái cũng không chủ động nói chuyện với hắn.

Bên trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, Tần Chỉ Ái luôn cảm thấy bầu không khí này càng ngày càng lúng túng, khiến cả người cô cũng trở nên sốt sắng.

Ngay lúc cô không hiểu sao Lục Bán Thành lâu như vậy còn chưa xong, Cố Dư Sinh đang đứng ở cửa lại gọi “Này” một tiếng.