Có lẽ trong lòng hoài nghi người đó là người mà mình tìm kiếm bấy lâu nay nên hiển nhiên Cố Dư Sinh lại để ý đến Tần Chỉ Ái rất nhiều.
Một là về tuổi tác, không nói lên vấn đề gì nhưng Cố Dư Sinh vẫn tưởng tượng sau khi nhìn CV của Tần Chỉ Ái xong lại đưa tài liệu cho Tiểu Vương: “Cậu điều tra kỹ lại người này cho tôi.”
“A?” Tiểu Vương cảm thấy mấy ngày nay Cố Dư Sinh rất kỳ lạ, cách làm việc cũng càng ngày càng kỳ quái.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Tiểu Vương nhanh chóng nhận lấy, lại nhìn đến họ tên của người trong tài liệu, lúc nhìn thấy ảnh của người đó liền ngạc nhiên một hồi, bật thốt lên: “Đây không phải là người đã đón tiếp chúng ta ngày anh đến thành Tây Đại sao?”
“Ừ.” Cố Dư Sinh không để tâm trả lời.
Nữ sinh đó… Cố tổng để ý đến tư liệu của cô bé này làm gì? Chẳng lẽ lại là… Tiếng sét ái tình?
Ánh mắt Tiểu Vương nhìn Cố Dư Sinh đầy nghi hoặc Cố Dư Sinh càng nhíu mày, sau một lát hắn mới nhạt nhòa mở miệng nói: “Ngày đó tôi và cô ấy nói chuyện vài câu, cảm thấy cô ấy làm việc rất thận trọng, bây giờ không phải thư ký Trương đang mang thai sao, có thể sẽ không tập trung toàn lực vào chuyện của công ty vì vậy tôi nghĩ nên tìm hiểu cô ấy.”
Nha, thì ra là như vậy a… Tiểu Vương tỉnh ngộ, sau đó nói: “Nhưng mà thư ký không phải nên tìm người có kinh nghiệm sao?”
“Người tự mình bồi dưỡng mới tốt.”
Cũng đúng,… Tiểu Vương ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, gật gù nói: “Cố tổng, ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu của cô ấy cho anh.
Cố Dư Sinh gật đầu, không lên tiếng, phất tay với Tiểu Vương, ý nói cậu ấy có thể ra ngoài rồi.
.......
Tần Chỉ Ái chủ động tìm việc sớm nên không cần phải sốt ruột, cho nên dù nhiều nhà tuyển dụng hỏi nhưng cô cũng chỉ nộp CV vào một công ty.
“Tần tiểu thư, chào cô, tôi là trưởng phòng nhân sự, rất vui được thông báo rằng cô đã trúng tuyển trở thành nhân viên mới của công ty chúng tôi.”
Tần Chỉ Ái cho rằng mình nằm mơ, âm thầm bấm vào chân mình một cái, mới cố gắng kiềm chế kích động mà trả lời: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, Tần tiểu thư.” Trong điện thoại nghe thấy một giọng nữ rất dịu dàng, thông báo xong liền hỏi tiếp: “Tần tiểu thư, thứ hai cô có rảnh để đến công ty một chuyến để trao đổi công việc được không?”
Tuy rằng học kỳ này còn chưa kết thúc nhưng ngoại trừ thi học kỳ thì những việc còn lại không cần phải lo nữa nên Tần Chỉ Ái không chần chừ chút nào: “Được ạ.”
“Vậy thứ hai chính giờ rưỡi sáng, mời Tần tiểu thư đến phòng nhân sự tìm tôi là được rồi.” Giọng nói trong điện thoại lúc này lại như nhớ tới cái gì, lại mở miệng nói: “À, đúng rồi, Tần tiểu thư có chuyện cần phải nói với cô một chút, cô đăng ký vào vị trí thiết kế, nhưng công ty chúng tôi đang thiếu người nên phải để cô làm trợ lý chủ tịch, lương của cô…” Sau đó người đó lại nói với cô lương vài con số không...
Thư ký chủ tịch? Vậy là coi như vượt mấy cấp so với đăng ký tuyển dụng ban đầu của cô đó. Hơn nữa lương thực tập còn cao hơn so với lương cơ bản ở các công ty rất nhiều a… Tần Chỉ Ái hoài nghi không biết có phải là công ty lừa gạt gì không a…
“Tần tiểu thư, cô vẫn nghe máy chứ?” trong điện thoại thấy cô không trả lời lại lên tiếng hỏi.
“Ờ.” Tần Chỉ Ái vội trả lời: “Vậy thứ hai gặp.”
“Được, thứ hai gặp.”
.......
Thứ hai trời vừa sáng Tần Chỉ Ái liền thức dậy, thay đồ rửa mặt, sau đó soi gương nhìn mình mấy vòng, xác định không có gì bất thường mới ra ngoài, đi tàm điện ngầm đên công ty.