Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 500: Vết sẹo trên đùi 10)



Đáy lòng cô run lên, mới bất ngờ phản ứng lại, sau khi hắn đuổi cô ra khỏi xe, lại chở cô trở về nhà, còn mua thuốc cho cô, nhưng lại chưa đi thay quần áo trên người mình.

Cho dù nhiệt độ Hải Nam nóng, không cảm sốt, nhưng mặc quần áo ướt sũng ở trên người, cũng rất khó chịu.

Tần Chỉ Ái để tay trên sô pha, chậm rãi nắm thành quyền, trong cổ họng của cô như bị cái gì đổ vào, có chút cảm động, lại có chút không nỡ.

"Thuốc này, cô nhớ rõ mỗi ngày dùng một lần vào sáng và chiều."

Tần Chỉ Ái vốn không nghe thấy Cố Dư Sinh đang nói cái gì, chỉ qua loa đáp "Ừ" một tiếng.

"Nhất là thuốc này, nhất định phải kiên trì thoa lên, sẽ không để lại sẹo."

Lần này ngay cả nói Tần Chỉ Ái cũng không hề nói, mà không chút để ý gật gật đầu.

Cố Dư Sinh ngồi xổm ở trước mặt Tần Chỉ Ái, nghĩ lại trong chốc lát, sau khi nhận định không còn gì để dặn nữa, vừa mới chuẩn bị chậm rãi đứng lên, thì tầm mắt bị bắp đùi trắng nõn mềm mại của cô hấp dẫn.

Vừa mới thoa thuốc, hắn không nghĩ đến nhiều lắm, hiện tại một mực chú ý, hắn mới nhận ra được, nắm da thịt trong lòng bàn tay hắn, rốt cuộc có bao nhiêu mềm mại nhẵn nhụi.

Từ sau khi phiền toái nhỏ rời đi, trong một thời gian dài như vậy, chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như thế này, lập tức tràn ngập trong ngực hắn rồi lan vào huyết mạchđến toàn người.

Hô hấp hắn dần trở nên bất ổn, ánh mắt nhìn bàn chân cô, cũng mang theo nhiệt độ cực nóng.

Hắn không dám lộn xộn, sợ nghĩ tới là, không khắc chế được dục vọng đang điên cuồng trong cơ thể.

Hắn không biết tư thế mình giằng co, đã ngồi xổm xuống bao lâu, rốt cục hắn mới có thể dời tầm mắt của mình khỏi bàn chân của cô, sau đó lặng lẽ hít sâu một hơi, đè lại tất cả dục vọng, bắt mình, phải duy trì dáng vẻ phong khinh vân đạm, từ từ đứng lên.

Hắn vừa mới chuẩn bị nói lời tạm biệt với cô, quay về phòng thay đổi quần áo, sau đó dẫn cô đi ăn bữa cơm hải sản, chỉ là mới vừa mở miệng nói một từ "Tôi", tầm mắt lại không kìm được mà nhìn về phía bắp đùi trắng của cô.

Hô hấp hắn ngừng lại, mới vừa vất vả kiềm chế đám hỏa kia, nay lại bừng lửa.

Xúc động mãnh liệt này, thật sự là muốn mạng hắn!

Quên đi, hắn vẫn nên không nói, cứ ngây ngốc là được, hắn không dám chắc chắn là mình có thể thật sự kìm chế được hay không!

Nghĩ nghĩ, Cố Dư Sinh chuẩn bị xoay người, nhấc chân rời khỏi chỗ, chỉ là ánh mắt của hắn, mới dời khỏi từ trên đùi của cô, cả người như bị điểm huyệt, đứng yên bất động.

Vừa mới đó, trong lúc vô tình, từ trên bắp đùi trắng nõn mềm mại của cô, đảo tới......

Bởi vì giây đó thoáng nhìn qua nhanh, khiến cho hắn cũng không dám tin tưởng, chỉ sợ là mình bị ảo giác.

Khóe môi hắn hơi mím chặt lại, một lần nữa dời tầm mắt mình từ từ trở lại, sau đó liền dừng trên bụng cô.

Nơi đó có một vết sẹo, giống như là vết thương rất lâu trước kia, vết sẹo cũng đã nhạt đi rất nhiều.

Nhưng, vết sẹo đó, lại giống với vết sẹo trên đùi của phiền toái nhỏ, giống như đúc.
Sở dĩ hắn nhớ rõ tỉ mỉ như vậy, là bởi vi vết sẹo trên đùi phiền toái nhỏ, là do hắn mới có.

Đó là năm trước vào một đêm trước sinh nhật của ông nội, ở trong xe hắn thiếu chút nữa đã cưỡng bức cô, cô sợ hãi, tội nghiệp cầu xin hắn, nói là nhất định từ nay về sau không bao giờ... dây dưa lấy hắn nữa.

Hắn nghe được câu nói kia, càng them phiền muộn, đuổi cô xuống xe.

Quần áo cô bị hắn xé rách, hắn nhìn qua kính xe, lúc nhìn thấy quần áo cô không chỉnh tề, liền quay trở lại.