Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 586: Tiểu A, có cơ hội chúng ta gặp mặt đi (6)



Cô biết Ngô Hạo rất bận, cho nên cô không muốn làm phiền hắn, cô tự mình tìm hiểu hắn, để có thể thông cảm cho hắn, nhưng thường lại đổi lấy không vui nhiều hơn.

Ngô Hạo càng ngày càng có tiền, lúc không có tiền, hắn và cô cùng buồn, nhưng sau khi có tiền, người buồn chỉ còn lại mình cô.

Mặc dù mỗi ngày hắn đi công tác sẽ mua rất nhiều quà và mỹ phẩm cho cô, mặc dù hắn cố ý dặn dò thư ký mỗi tháng đều đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng có một số dư khá lớn, mặc dù hắn ngay ngày này năm trước vừa mới mua xe…

Có thể cô chưa từng sống cuộc sống như thế nên bây giờ lại bắt đầu đề phòng, thậm chí tháng trước khi hắn dự định mở rộng nghiệp vụ, cô nói: “Ngô Hạo, chúng ta cứ như vậy là được rồi, không cần phải liều mạng kiếm nhiều tiền như vậy…”

Lúc đó Ngô Hạo nhìn cô bằng ánh mắt như thể cô là một kẻ thấp kém ngu si, phảng phất như đang nói, ai lại không muốn kiếm được nhiều tiền chứ?

Đúng 9 giờ sáng ngày mùng ba, Ngô Hạo đến Hứa gia mang theo một đống bao lớn bao nhỏ, hầu như chất hết nửa cái phòng khách.

Nhà cưới của Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo đã trang hoàng xong từ hai ngày trước rồi, cha mẹ Hứa còn chưa đến xem qua nên sau khi ăn cơm trưa xong, Ngô Hạo liền lấy xe chở bọn họ đi tham quan.

Nhà cưới là một biệt thự, cha mẹ Hứa đi tham quan xung quanh, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn lại vào phòng ngủ chính của bọn họ.

Bao bọc chăn giường còn chưa mở ra, Ngô Hạo ôm Hứa Ôn Noãn nằm lên giường, hôn nhau lưu luyến không rời, hôn đến cuối cùng hai người đều có biến, Ngô Hạo liền kề sát bên tai Hứa Ôn Noãn, hít thở không thông nói: “Ôn Noãn, anh đã nhịn 10 năm, chỉ còn 20 ngày nữa, rốt cuộc anh cũng không cần phải nhịn nữa rồi.”

Hứa Ôn Noãn sao có thể không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Ngô Hạo, mặt đỏ lên, liền đẩy hắn ra.

Cha mẹ Hứa đều đang ở đây, Ngô Hạo không thể làm những chuyện muốn làm liền chán ngán ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Ngô Hạo trong nhà vệ sinh điện thoại hắn để trên giường lại kêu lên.

Điện thoại di động để ngay bên tai Hứa Ôn Noãn, cô theo bản năng liền ngây ngốc liếc nhìn một cái, nhìn thấy là tin nhắn của Lý tổng nhắn đến.

“Anh yên tâm đi, em sẽ không mang thai, em vừa mới uống thuốc tránh thai rồi.”

Lý tổng? Lý tổng không phải là nam sao? Không phải hôm qua hắn chỉ tiếp đãi người này thôi sao? Mang thai? Uống thuốc? Đang nói gì vậy?

Hứa Ôn Noãn có chút ngu ngơ, cô còn chưa hiểu chuyện là như thế nào, rất nhanh lại có một tin nhắn mới: “Uống thuốc đó rất mệt người, em không biết đâu, tối nay anh phải đến nhà người ta, bồi thường cho người ta.”

Trong nhà vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy ầm ầm, Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Hạo đến gần cửa nhà vệ sinh.

Cô sợ Ngô Hạo biết mình đọc được tin nhắn của hắn, trực tiếp trở mình, đưa lưng về phía điện thoại của Ngô Hạo, cầm điện thoại di động của mình bắt đầu chơi.

Ngô Hạo từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi bên giường nói chuyện phiếm với cô.

Bị tin nhắn kia ảnh hưởng, Hứa Ôn Noãn vẫn luôn không tập trung, Ngô Hạo phát hiện cô có chỗ bất thường, liền quan tâm hỏi: “Sao vậy Ôn Noãn, em không thoải mái ở đâu sao?”

Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu: “Có thể là do em sắp bị hành kinh, bụng dưới có chút đau.”

Hứa Ôn Noãn đứng dậy, lấy ra một chiếc chăn bông từ trong tủ quần áo, đắp cho cô, đầy săn sóc: “Vậy em nghỉ ngơi một chút đi.”

Hứa Ôn Noãn nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Cô làm sao có thể nghỉ ngơi được, đầu cô cứ nghĩ đến hai tin nhắn vừa rồi thôi. 

Ngô Hạo ngồi bên cạnh cô, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hắn gõ bàn phím, cô không biết có phải hắn đang gửi tin nhắn với người kia hay không, nhưng mà cô luôn cảm giác hắn đang trả lời tin nhắn của “Lý Tổng” kia.

Cô thật sự muốn hỏi Ngô Hạo, hai tin nhắn kia rốt cuộc là như thế nào, hắn thật sự vẫn là Ngô Hạo mà cô biết sao?

Có thể cô không dám, tình yêu 10 năm, hắn từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô, cô thật sự sợ, sợ hắn làm chuyện gì đó có lỗi với mình.

Nếu có thể, Hứa Ôn Noãn thật sự muốn chọn lựa lừa gạt chính bản thân mình, giả vờ như không hề nhìn thấy tin nhắn đó.

Có thể trời cao không muốn buông tha cho cô, sau khi Ngô Hạo chở cô và cha mẹ Hứa về, trên đường về Hứa gia, điện thoại của Ngô Hạo lại vang lên.

Hay là bởi vì cô thấy tin nhắn đó cho nên bây giờ cô lại theo phản xạ có điều kiện, nhìn vào màn hình điện thoại di động của hắn.

Cho dù hắn cầm điện thoại di động lên rất nhanh nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hai chữ Lý tổng đang hiện trên màn hình.

Hắn nhận điện thoại, lời nói rất ý nhị: “Ừ, Lý tổng, được, không thành vấn đề, lát nữa gặp.”

Lát nữa gặp…đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn run lên nhè nhẹ, sau khi Ngô Hạo cúp máy lại giống như không biết gì cố ý hỏi hắn: “Là ai gọi vậy?”

“Lý Tổng…” Ngô Hạo lái xe, thản nhiên đáp một câu: “…Anh ấy tối nay muốn đến vàng son lộng lẫy uống rượu, vì vậy lát nữa anh đi qua đó một chút.”

Đến giờ phút này, Hứa Ôn Noãn mới phát hiện hình như mấy tháng trước Ngô Hạo cũng thường xuyên liên lạc với Lý tổng này a… Nếu không phải ngày hôm nay cô nhìn thấy tin nhắn vừa rồi, cô vẫn không hay biết gì a… Hứa Ôn Noãn nhẹ gật đầu, cười nói: “Ừ, buổi tối đừng uống quá nhiều rượu.”

Ngô Hạo cười với cô một cái.

Cô cũng cười với Ngô Hạo, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó khuôn mặt tươi cười đã trở nên lạnh dần.

Ngô Hạo dừng xe ở tiểu khu vào Hứa gia.

Cha mẹ Hứa xuống xe vào nhà trước.

Hứa Ôn Noãn đứng cạnh xe nói lời từ biệt với Ngô Hạo, lúc Ngô Hạo cúi đầu muốn hôn cô, cô cũng không biết cả người tại sao lại né ra trốn tránh môi hôn của hắn.

Bầu không khí có vẻ cứng ngắt, một giây sau, Hứa Ôn Noãn liền chu môi, dậm chân: “Lạnh quá, em cứng người hết rồi, anh đi nhanh đi.”

Bầu không khí hòa hợp, Ngô Hạo xoa đầu cô, ra hiệu cô vào nhà đi, sau đó mới lái xe đi.

Sau khi Ngô Hạo lái xe đi xong, cô lập tức chạy ra khỏi tiểu khu, chặn một chiếc taxi đuổi theo xe của Ngô Hạo.

Ngô Hạo lái xe vào một khách sạn xa hoa.

Hứa Ôn Noãn chờ hắn vào tòa nhà này xong, sau đó mới vội vã đi theo, sau đó liếc mắt nhìn thấy hắn vào thang máy bấm nút.

Lúc cô vừa mới lên thang máy, Ngô Hạo đã đúng lúc đi vào phòng đối diện cửa thang máy.

Hứa Ôn Noãn đứng trên hành lang rất lâu, lâu đến nỗi máu toàn thân cô ngưng đọng lại, cô mới bước chân, đi đến trước cửa phòng Ngô Hạo vào, bấm chuông cửa.

Bấm vài lần, bên trong liền có một giọng nữ dễ nghe: “Ai nhỉ?”