Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 37



"Tránh ra, cậu nặng quá."

Ánh mắt Chu Nhiêu trầm tĩnh nhìn Lục Già đang cuộn mình bên cạnh cô.

Bảo sao trong giấc mơ bỗng nhiên cô bị ngôi nhà sập xuống đè lấy không thể đứng dậy được, hóa ra "ngôi nhà sập xuống" là cậu ta!

Lục Già nhíu mày, phát ra tiếng lẩm bẩm yếu đuối mơ hồ, ôm cánh tay cô mạnh mẽ cọ xát.

Thấy Lục Già không chịu ngồi dậy, Chu Nhiêu vươn ngón trỏ thon dài như ngọc chọc lên trán cô, hơi dùng sức, "Ngồi dậy."

Bị chọc vào trán, Lục Già chỉ có thể ngồi dậy khỏi giường ---

Không vội, tối nay các cô cũng có thể ngủ cùng nhau!

Chu Nhiêu sửa sang lại chiếc áo hơi có chút nếp nhăn, mới vừa mặc áo khoác vào, Dung Bối Bối đã tới gõ cửa hỏi nhóm các cô có muốn đi mua sắm không.

"Mua sắm?"

Dung Bối Bối nói: "Tối nay chúng ta phải làm cơm, bây giờ ra ngoài mua thức ăn, xem xem buổi tối ăn gì."

"Chúng ta nấu cơm?" Chu Nhiêu theo bản năng nhìn sang Lục Già, "Tôi không biết nấu cơm."

Lục Già còn chưa tỉnh táo, ôm tay cô tựa vào vai cô, trong mắt mang theo vài phần mơ màng.

"Tôi cũng không biết." Dung Bối Bối nhún vai, vẻ mặt có chút vi diệu, "Tôi mới vừa hỏi một vòng, chị Nhị Mẫn, Tiểu Du và Chiêu Chiêu cũng không biết nấu ăn."

Chu Nhiêu nhìn cô ấy cười, bây giờ các cô gái không phải ai cũng có thể nấu cơm như trước đây, mà trong các cô cũng chẳng có ai khá hơn.

Nghiêng ngả trên vai Chu Nhiêu đã khôi phục trở lại, Lục Già mới ngồi thẳng dậy, tay còn kéo lấy cô không chịu buông, Lục Già mỉm cười nói: "Không sao, tôi sẽ nấu cơm."

Cậu ta biết nấu cơm?

Chu Nhiêu cũng không biết Lục Già còn biết nấu cơm, rõ ràng lúc trước khi học trung học, cậu ta còn nói sau này sẽ thuê dì nấu cơm là được, cậu ta không cần học nấu cơm.

Sao bây giờ lại biết nấu?

Đối diện ánh mắt hoài nghi của Chu Nhiêu, Lục Già buồn bực mím môi, "Mình thật sự biết nấu, không lừa cậu."

Đúng thật là cô cố ý đi học mà!

Chu Nhiêu gật đầu có lệ, "Ừ ừ, cậu biết nấu cơm."

Lục Già hừ một tiếng nho nhỏ, cố ý dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô.

Dung Bối Bối trông thấy chỉ cảm thấy buồn cười, cô ấy nói: "Đừng lo, dù sao Đại Đặng và Khương ca cũng biết nấu."

Khương ca chính là người yêu Khương Trí Hâm của Trương Nhị Mẫn, Khương Trí Hâm là nam diễn viên tuyến ba không nổi danh, sau khi yêu đương với Trương Nhị Mẫn thường xuyên bị đại chúng cho rằng là vì muốn trèo lên trên chứ không phải thật lòng với cô ấy.

Loại chuyện này chỉ có đương sự mới rõ ràng, không tới lượt người ngoài mồm năm miệng mười.

Chu Nhiêu cười nói: "Đi thôi, tôi muốn đi mua thức ăn."

Nếu các cô đã không biết nấu cơm, dù sao cũng phải làm chút gì, cho dù là giúp một tay cũng vẫn có thể.

Thấy Chu Nhiêu không để ý mình, Lục Già bắt lấy cánh tay cô, nắm trong tay vò tới vò lui như để hả giận.

Lục Già cũng không dùng lực quá lớn, chỉ như trêu đùa với đệm thịt của mèo mà thôi.

Chu Nhiêu muốn đánh trả lại không thể rút ra, tùy ý để Lục Già vò nặn tay mình.

Làn mưa bụi rơi rất nhỏ, không chút ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người chuẩn bị đi mua thức ăn.

Mọi người ngồi trong chiếc lều dựng trong sân cùng nhau thảo luận xem tối nay ăn gì.

Lục Già như hạ quyết tâm muốn khiến Chu Nhiêu nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, một hơi nói mười hai món ăn, phần lớn đều là món Chu Nhiêu thích ăn, Đặng Vũ nghe xong liên tục xua tay, "Xem ra Lục Già là cao thủ, vậy quyền lực của phòng bếp cứ giao cho Lục Già đi."

"Tôi tán thành!" Trương Nhị Mẫn đồng ý gật đầu, "Nghe Lục Già đọc như vậy tôi cũng đói bụng."

Lăng Nhược Chiêu cười hì hì giơ tay, "Ủng hộ! Tôi làm chân chạy vặt cho chị Già!"

Thấy phản ứng của mọi người, Lục Già mím môi gật đầu, ánh mắt như cố ý vô tình liếc sang Chu Nhiêu, hai mắt sáng ngời, "Giao cho tôi đi, sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu."

Thu vào tầm mắt những hành động nhỏ của cô, Chu Nhiêu buồn cười đảo mắt, thật là quỷ ngây thơ, cứ như tất cả bọn họ đều ăn vậy, làm nhiều món ăn như vậy cũng chỉ lãng phí.

"Không cần làm nhiều món vậy đâu, buổi tối đâu ai ăn nhiều thế, đến lúc đó ăn không hết lại lãng phí."

Chu Nhiêu ngăn cản thế tiến công khoe khoang ngây thơ của Lục Già.

Lời này nhận được sự đồng thuận của mọi người, ở đây phần lớn đều là các cô gái. Những cô gái trong giới đều hận không thể ăn táo, salad rau củ mỗi ngày, đa phần bữa tối cũng đều không ăn.

Cuối cùng mọi người bỏ phiếu quyết định giảm bớt còn sáu món một canh.

Sau khi liệt kê danh sách thức ăn cần mua, bốn người ra ngoài mua thức ăn, còn lại bốn người quét tước dọn dẹp lại chỗ ở.

Chu Nhiêu đương nhiên bị giữ lại dọn dẹp, ngoại trừ cô, còn có Triệu Du, Dung Bối Bối và Trương Nhị Mẫn ở lại.

Sau khi bốn người quét dọn sắp xếp lại phòng ở xong, lại cùng ra ngoài quét dọn trong sân. Đến khi dọn dẹp xong hết, bốn người quây quần bên bàn cơm nói chuyện phiếm.

Nội dung nói chuyện phiếm đương nhiên là về người yêu của mỗi người, Chu Nhiêu rất nhanh đã bị hỏi một câu.

Dung Bối Bối hỏi một vấn đề cũng không mấy vui vẻ, "Chị Tiểu Chu, chị với chị Già yêu đương tới nay có cãi nhau bao giờ chưa?"

"Có chứ." Chu Nhiêu mặt không biến sắc nói, "Chẳng qua đều là tự mình tôi tức giận thôi, tính tình của tôi có hơi kém."

Sắc mặt Dung Bối Bối thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, "Vậy đều là chị ấy dỗ chị hay sao?"

Cậu ta dỗ mình?

Chu Nhiêu nhớ tới lần Lục ngốc uống rượu khi trước, cô chỉ mới trầm mặt xuống, Lục ngốc liền uất ức òa khóc lên.

Đây rốt cuộc là ai dỗ ai chứ?

Chu Nhiêu lắc đầu, "Mọi người có thể tượng tượng được dáng vẻ cậu ấy dỗ người không?"

Triệu Du thử tưởng tượng, phát hiện thế nào cũng không nghĩ được.

Mới vừa được trông thấy dáng vẻ Lục Già dính người lầm bầm làm nũng, Dung Bối Bối cũng muốn tưởng tượng thử, nhưng thế nào cũng không nhịn được cười.

Trương Nhị Mẫn đẩy vai cô ấy, "Cô cười gì thế?"

Dung Bối Bối cười đến thở không nổi, "Không có gì, chỉ là cảm thấy lúc chị Già đối diện với chị Tiểu Chu vô cùng yếu đuối."

Chu Nhiêu chỉ cười bất đắc dĩ.

Bên kia, Lục Già mới vừa mua thức ăn xong trở về cũng bị hỏi vấn đề này ---

"Này này, các cô yêu nhau đến nay có cãi nhau bao giờ chưa?" Lăng Nhược Chiêu xách theo một túi nguyên liệu nấu ăn to, "Có phải thi thoảng tranh cãi một chút là có thể hiểu biết lẫn nhau sâu sắc không?"

"Cãi nhau?" Lục Già sắc mặt khẽ động, "Không có, chúng tôi chưa từng cãi nhau."

"Thật vậy ư?" Lăng Nhược Chiêu giật mình mở to mắt, "Lần đó công khai cũng không gây gổ sao?"

"Không có." Lục Già thề thốt phủ nhận, "Vốn lần đó là do tôi không đúng."

Lăng Nhược Chiêu mơ hồ hiểu được ý tứ những lời nói ấy của cô, nhưng cô ấy vẫn rất tò mò, "Vậy cô cũng không bởi vì chị Tiểu Chu không trả lời tin nhắn của mình mà quay video trang điểm xinh đẹp để ầm ĩ cùng cô ấy à?"

Đây là lời nói dối bịa đặt ra lúc các cô ở "Cuộc hẹn đêm nay", Lục Già rất nhanh phản ứng lại, mặt không biến sắc phủ nhận: "Không có."

Không đợi Lăng Nhược Chiêu mở miệng, cô giải thích: "Bởi vì ghen tuông cãi nhau chỉ có hai kết quả, một là đẩy người yêu càng ngày càng xa, hai là khiến người yêu càng thêm chú ý mình."

"Tôi rất muốn đạt được kết quả thứ hai, nhưng rủi ro đầu tiên cũng là một loại mạo hiểm." Lục Già nói đến đây, đáy mắt thoáng hiện một vẻ u tối, "Tôi không muốn vì điều mạo hiểm gì mà đánh mất cậu ấy."

Lăng Nhược Chiêu ngẩn ra, tâm thần vừa động đang định nói gì, đã thấy Lục Già đã đi lên phía trước.

Đến khi nhóm mua thức ăn trở về, Lục Già nghỉ ngơi chốc lát bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối, sau mấy giờ bận rộn, bữa tối cô dày công nấu nướng lần lượt được bưng lên bàn.

Vượt ngoài dự kiến của Chu Nhiêu, tay nghề Lục Già thật không tồi, những món ăn này không khác gì đồ bán bên ngoài, có thể nói là đầy đủ cả sắc lẫn hương.

Thấy Chu Nhiêu ăn vui vẻ, Lục Già tiến đến bên cạnh đòi khen ngợi, "Có phải mình rất giỏi không?"

Người ngoài nghe được lời này nhìn nhau cười.

Chu Nhiêu đang nuốt miếng rau trong miệng, nghe nói thế buồn cười liếc nhìn sang Lục Già một cái, gắp một miếng sườn chua ngọt nhét vào miệng cô, "Vô cùng giỏi, thưởng cho cậu."

Lục Già ai oán nhìn Chu Nhiêu, ánh mắt như có như không nhìn về phía đôi môi đỏ mọng của cô, ý đồ rất rõ ràng.

Đặng Vũ bên cạnh bắt đầu ồn ào, "Đây là do cô ấy làm, cô đút cho cô ấy một miếng thì sao xem là thưởng được, nói thế nào cũng phải hôn một cái nha."

Lục Già nghe thế ánh mắt sáng lên, cô vội ăn món ăn trong miệng, phồng má tựa lên vai cô, chỉ thiếu không trực tiếp đưa mặt kề sát môi Chu Nhiêu.

Trương Nhị Mẫn xem động tác này cười toe, cô ấy nói: "Cô còn suy nghĩ gì thế? Còn không mau hôn cô ấy một cái."

Lục Già siết chặt lòng bàn tay, tham gia chương trình này quả nhiên đúng đắn! Cô còn có thể được Nhiêu Nhiêu thưởng cho hôn môi nữa!

Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên phải hôn cậu ta?

Chu Nhiêu nhướng đôi mày thanh tú, "Hôn môi là giao tiếp rất bình thường của người yêu, không tính là thưởng."

"Nói như cô vậy đút ăn cũng không tính là thưởng đâu." Đặng Vũ phản bác.

Chu Nhiêu mỉm cười, "Số lần tôi đút cậu ấy ăn còn thấp hơn số lần hôn môi với cậu ấy. Có điều so với trước kia thì có cảm giác mới mẻ hơn nhỉ?"

Cô chưa từng đút Lục Già ăn, còn về phần hôn môi, Lục Già thừa dịp quay phim đã hôn cô ba lần.

Lục Già vừa nghe lời này, yên lặng lập tức ngồi thẳng.

Vẫn là không nên mượn cơ hội đòi hôn, lỡ đâu thời gian xem xét lại kéo dài thêm thì làm sao bây giờ?

Trương Nhị Mẫn nhanh chóng tung một đề tài thành công dời đi lực chú ý của mọi người, giữa người yêu luôn có không ít đề tài để tán gẫu, mãi đến khi Triệu Du không nhịn được đánh ngáp một cái, bọn họ mới giật mình nhận ra thời gian đã không còn sớm.

Chu Nhiêu tắm rửa xong thì trở về phòng, Lục Già sau khi tắm xong vừa chờ mong lại thấp thỏm đi vào phòng, mới vừa đóng cửa lại đã thấy Chu Nhiêu đang ngồi trên giường xem điện thoại.

Nghe được động tĩnh ở cửa, Chu Nhiêu không chút hoang mang buông điện thoại xuống, chợt lạnh giọng nói: "Cậu lại đây, chúng ta tâm sự chuyện hôm nay nào."
— QUẢNG CÁO —