Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 49



Đây là nguồn cảm hứng Lục Già lấy được từ Cung Thì Duyệt, ngay cả bản thân cô trông thấy Cung Thì Duyệt khóc còn có chút nói không nên lời, huống chi là Nhiêu Nhiêu đặc biệt mềm lòng với cô, đây quả thực là một pháp bảo!

Điều duy nhất không tốt chính là, phương pháp này không thể dùng nhiều lần, nếu không hiệu lực sẽ giảm đi.

Sau chuyện này, Chu Nhiêu liền đổi tất cả ghi chú về Lục Già thành quỷ khóc nhè, nhân tiện đăng lên vòng bạn bè cười nhạo cô Lục nào đó thật sự là một quỷ khóc nhè, động một tí là rớt nước mắt, hình ảnh kèm theo là một chú nai con mắt ngập nước nhìn vào màn hình.

Không ít người tỏ vẻ lên án mạnh mẽ đối với hành vi tựa như trào phúng nhưng thật ra là đang ân ân ái ái này, lại có người trực tiếp đưa loại hành vi này lên Weibo tag chính chủ vào, ra sức khiển trách.

"@Đổng Dịch Thanh gào khóc ngao V: Khối u ác tính trong vòng bạn bè @Lục Già @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy, không nói gì hết, mọi người tự xem đi [hình ảnh]"

Trong ảnh chụp màn hình không chỉ có bài viết của Chu Nhiêu trong vòng bạn bè, còn có bình luận của bạn bè.

Weibo vừa mới đăng lên trong chốc lát, tất cả những bạn bè ít ỏi của Chu Nhiêu trong Wechat đều bình luận vào, nhóm fans bày tỏ sự thích thú ---

"Đây là ám chỉ anh nên nhanh chóng tìm đối tượng, nếu anh yêu đương, nói không chừng bạn bè của anh cũng sẽ chặn anh hết"

"Hahahaha, từ sau khi yêu đương, toàn bộ hình tượng được xây dựng của Lục Già đều sụp đổ hết, khó trách trước đây Lục Già không nhận chương trình giải trí, chắc người đại diện cũng sợ cô ấy bại lộ bản tính ngốc nghếch đáng yêu"

"Đừng cay, tìm bạn gái đi, lúc đó mỗi ngày đều khoe bạn gái trên vòng bạn bè"

"Chu Nhiêu quá đáng! Biết rõ người ta đều là cẩu độc thân, lại còn đăng những bài ngược cẩu thế này, chậc chậc chậc"

"Có mình tôi chú ý nai con này rất đáng yêu sao?"

Là chính chủ bị tag vào, Lục Già cũng bình luận bài Weibo này:

"@Lục Già V: @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy Mình chỉ muốn cậu dỗ mình, nếu cậu dỗ mình, mình sẽ không khóc!//@Đổng Dịch Thanh gào khóc ngao V: Khối u ác tính trong vòng bạn bè @Lục Già @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy, không nói gì hết, mọi người tự xem đi [hình ảnh]"

Fans Lục Già sau khi nhìn thấy Weibo này suýt nữa bùng nổ ---

"Em dỗ chị em dỗ chị đây!!! Chu Nhiêu không dỗ chị, em dỗ chị, chị muốn gì cũng được!"

"Woc Lục bảo thật quá đáng yêu! Tôi có một suy nghĩ lớn mật/doge"

"Lầu trên ngừng lại! Loại suy nghĩ này chỉ có Nhiêu ca mới có thể có, cậu ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ!"

"Đối mặt với tiểu khả ái thần tiên thế này, Nhiêu ca lại có thể chịu nổi? Vậy mà còn có thể đăng vòng bạn bè ghét bỏ người ta rơi nước mắt, Nhiêu ca quả thực không phải người phàm như tôi"

"Em còn nhớ trước khi Già thần yêu đương rõ ràng là nữ thần cao lãnh, quả nhiên hai công gặp nhau tất có một thụ. Em không bao giờ gọi chị là Già thần nữa, Lục bảo của em!!!"

"Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lục bảo khóc lê hoa đái vũ* kêu tôi đến dỗ cô ấy, a!!!!!! Thật hâm mộ Nhiêu ca!!!!!"

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

(Nguồn: )

"Dùng loại hình ảnh ám chỉ thế này còn là anh hùng hảo hán gì chứ, Chu Nhiêu có bản lĩnh chụp tấm ảnh chỉ đích danh đi/doge/doge/doge/doge"

"A!!!! Đó là tiểu khả ái thần tiên gì vậy, Lục bảo ăn đáng yêu mà lớn sao?!!!"

Được Trương Uyển nhắc nhở, Chu Nhiêu mới lên Weibo đáp lại Lục Già:

"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Dỗ cậu//"@Lục Già V: @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy Mình chỉ muốn cậu dỗ mình, nếu cậu dỗ mình, mình sẽ không khóc!"

Vốn tưởng có thể xem được một loạt lời ngon tiếng ngọt, dân mạng trông thấy hai chữ ngắn gọn này suýt nữa cười chết ---

"Hahahahahahahahaha, Chu Nhiêu quả thật vẫn là Chu Nhiêu, dỗ người ta cũng lộ ra phong thái lạnh lùng"

"Học hỏi, tôi cũng thử với bạn gái xem"

"Lầu trên đừng tìm đường chết, đầu tiên cậu phải có gương mặt mang giá trị nhan sắc thần tiên, nếu không thông thường sẽ bị bạn gái đánh gãy chân á"

"Tôi xem như hiểu được vì sao Lục Già phải rớt nước mắt rồi, đối mặt với bạn gái như Chu Nhiêu, thật sự rất khó không bị tức đến rớt nước mắt"

"Sao tôi lại cảm thấy Chu Nhiêu là vì muốn dỗ Lục Già, nên mới không có thời gian viết nhiều Weibo nhỉ. Dù sao hành động thực tế quan trọng hơn lời nói nhiều"

Giữa lúc dân mạng đang bàn luận sôi nổi, Chu Nhiêu và Lục Già bắt đầu chuyến hành trình cuối cùng của "Hành trình ngọt ngào".

Bởi vì hành vi "oán giận" của Chu Nhiêu trên vòng bạn bè, khách mời trong chương trình đều trêu chọc các cô rất nhiều.

Nhưng Lục Già lại không có chút cảm giác ngượng ngùng nào, vẫn quang minh chính đại ôm Chu Nhiêu làm nũng như trước. Chu Nhiêu bị quấn lấy đến đau đầu, có khi có người đang nói chuyện phiếm với cô, Lục Già lại ôm tay cô vân vê nhào nặn, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Một hai lần đầu, Chu Nhiêu còn chịu đựng, đến lần thứ ba, cô bực bội véo mặt Lục Già, người kia suýt nữa bị véo đến hét lên.

Lăng Nhược Chiêu đang hăng hái nói chuyện phiếm với Chu Nhiêu, thấy cô đột ngột xoay người véo mặt Lục Già, bỗng bị hù dọa.

"Còn phá nữa không?"

Giọng điệu Chu Nhiêu như gió đông rét lạnh, Lục Già nghe thấy tim cũng muốn lạnh theo.

"Không phá không phá!" Lục Già vội vã cầu xin tha thứ, thật sự quá đau!

Lúc này Chu Nhiêu mới thu tay về, hung hăng trừng mắt lườm cô một cái, "Còn phá thử xem!"

Lục Già: QAQ

Chu Nhiêu quay đầu định tiếp tục trò chuyện với Lăng Nhược Chiêu, đã thấy đối phương vẻ mặt căng thẳng nhìn Lục Già, thật giống như giây sau đó Lục Già sẽ biến đổi vậy.

Lục Già xoa xoa mặt mình, đáng thương tựa vào vai Chu Nhiêu, không dám có hành động gì khác.

Thấy Lục Già chỉ tựa vào vai Chu Nhiêu chứ không khóc, Lăng Nhược Chiêu mới thở phào. Cô ấy thật sự nghĩ lát nữa Lục Già sẽ khóc lên.

Chuyến hành trình cuối cùng này, ekip chương trình muốn lựa chọn một thôn làng nhỏ cách biệt với thế giới, giao thông bất tiện.

Bọn họ ở tạm trong tòa "biệt thự" tại thôn làng này, ăn cơm trở thành vấn đề nan giải nhất.

Để bắt cá, Lục Già vừa tới ngày đầu tiên đã phải hy sinh một bộ quần áo.

Ăn xong cơm chiều, tất cả mọi người ngồi trong sân nói chuyện phiếm. Nơi này tuy rằng xa xôi, nhưng không khí tươi mát phong cảnh tuyệt đẹp, bầu trời đêm đầy sao vô cùng xinh đẹp.

"Lục Già thật sự là quỷ khóc nhè à?" Dung Bối Bối tò mò hỏi, thấy Lục Già nhìn qua, cô ấy giải thích: "Thật ra có đôi khi anh ấy cũng không đáng tin cậy, tôi sẽ bị anh ấy chọc tức phát khóc, anh ấy thường xuyên nói tôi là quỷ khóc nhè, nhưng tôi lại cảm thấy mình không phải."

"Tôi không phải!"

"Đúng là cậu ấy!"

Hai người đồng thời trả lời, mọi người nghe đáp án không giống nhau liền bật cười.

"Sao cậu không phải quỷ khóc nhè chứ?" Chu Nhiêu lườm Lục Già.

Lục Già có chút không phục, "Mình chỉ mới khóc một lần!", đó còn là cô giả vờ nữa, nếu thật sự đội cái danh này, sau này cô làm sao còn làm công được nữa?

Chu Nhiêu khoan thai nói: "Vậy cũng là quỷ khóc nhè, cậu thấy tôi khóc bao giờ chưa?"

Lăng Nhược Chiêu tò mò nhìn hai người các cô, "Vậy một lần đó là chuyện gì?"

Chu Nhiêu bất đắc dĩ giải thích: "Cậu ấy tức giận muốn tôi dỗ cậu ấy, tôi không dỗ, cậu ấy liền khóc."

"Đơn giản vậy thôi?!" Dung Bối Bối không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt, thấy thế nào Lục Già cũng không như là ---

Ồ, thật ra cũng giống.

Lục Già lén kéo tay áo Chu Nhiêu, bất mãn nhìn cô.

Nhóm người nở nụ cười ngầm hiểu không nói gì, Đặng Vũ nói: "Dỗ một chút cũng có sao đâu, đều là tình thú, đừng nghiêm túc thế."

Anh ta vừa nói xong, Dung Bối Bối đập vào ngực anh ta một cái, "Anh còn nói ai nữa, anh chọc em tức giận phát khóc mấy lần, có từng dỗ em chưa?"

Chu Nhiêu chỉ cười cười không nói gì, ánh mắt lại liếc sang Lục Già bên cạnh.

Đang tóm chặt tay áo của Chu Nhiêu, sau khi đối diện ánh mắt của cô, Lục Già vui sướng nháy mắt cùng cô.

Chu Nhiêu buồn cười chuyển tầm mắt nhìn về nơi khác.

Thấy cô quay đầu, khuôn mặt tươi cười của Lục Già tức khắc rũ xuống.

Mọi người tán gẫu đến khuya, đến khi có người ngáp một cái, lúc này mới trở về phòng.

Chu Nhiêu lại hiếm khi không cảm thấy mệt mỏi, cô thay áo ngủ, kéo cái ghế đến ngồi bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn sao trời lấp lánh.

Lục Già băn khoăn không biết trên người mình có mùi cá hay không, cố ý thoa sữa dưỡng thể, thấy Chu Nhiêu ngồi bên cửa sổ ngắm sao, cũng kéo một cái ghế dựa vào cửa sổ ngồi như cô.

Bài trí trong phòng cũng có chút ý tưởng, ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng rọi vào sườn mặt Lục Già, ánh sáng và bóng tối đan xen, tăng thêm mấy phần cảm giác ấm áp và gần gũi khó hiểu.

Chu Nhiêu nhìn Lục Già, "Cậu định giả vờ bao lâu?"

Thình lình nghe được câu như thế, Lục Già trố mắt một giây. Sau khi đối diện ánh mắt như cười như không của Chu Nhiêu, Lục Già rũ mắt, nói: "Mình không giả vờ."

Chu Nhiêu cười cười, Lục Già nghe không ra hàm ý trong đó, chỉ lặng yên cố chấp nhìn cô.

Giương mắt nhìn về bầu trời đêm thăm thẳm, đáy lòng Chu Nhiêu tĩnh lặng lạ thường, lúc này cô lại có thể bình tĩnh tự hỏi mối quan hệ giữa hai người.

Chu Nhiêu bỗng mở miệng hỏi: "Cậu có giấu tôi chuyện gì không?"

"Chuyện gì?" Trong lòng Lục Già căng thẳng, không khỏi cảm thấy may mắn khi lúc này Chu Nhiêu không quay lại nhìn cô, nếu không chắc chắn sẽ bị lộ.

Chu Nhiêu nhìn Lục Già, cánh môi đỏ hé mở, "Bất cứ chuyện gì."

Lục Già buồn rầu nắm lỗ tai, "Mình không có mà, mình có thể giấu cậu chuyện gì chứ."

"Phải không?" Chu Nhiêu cười cười nhìn cô, "Bây giờ cậu không nói, nếu sau này bị tôi biết được, vậy sẽ không dễ dàng như cuộc trò chuyện hôm nay đâu."

Lục Già nghe được lời này không hiểu rõ lắm, cô ngơ ngác nhìn Chu Nhiêu.

Nhiêu Nhiêu đây là có ý tứ gì, sao hôm nay lại dễ nói chuyện? Rõ ràng vừa rồi còn bị cậu ấy hung dữ véo mặt, tuy rằng là do những động tác lén lút của cô.

Chu Nhiêu đã có chút mệt, cô đứng dậy vặn eo, đường cong cơ thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt Lục Già, Lục Già ngây ngẩn cả người.

"Tôi mệt rồi, ngủ đi."

Chu Nhiêu thản nhiên nói câu tiếp theo, tự lên giường chuẩn bị ngủ, sau khi ngồi trên giường lại bổ sung: "Cậu tắt đèn."

Ôi, không phải ngắm sao à? Sao lại ngủ rồi?

Dù trong lòng khó hiểu, Lục Già vẫn đóng cửa sổ, tắt đèn, lên giường ngủ.

Cô nằm được chốc lát, trong lòng vẫn có chút tò mò, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Nhiêu Nhiêu, vừa rồi sao cậu lại nói vậy."

Chu Nhiêu trong chăn trở người, đưa lưng về phía cô, giọng điệu lười biếng nói: "Không có gì, nói vậy thôi."

Lục Già nghĩ đến trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cô chui qua ôm lấy eo Chu Nhiêu, nhỏ giọng hỏi: "Nói đi mà, sao hôm nay lại nói vậy?"

Chẳng lẽ hôm nay là ngày lành gì sao?

Bị cô quấn lấy không ngủ được, Chu Nhiêu có chút mất kiên nhẫn nói: "Bởi vì tôi định đưa cậu về thăm nhà."

Trong phòng im lặng một giây.

Lục Già hưng phấn xốc chăn ngồi dậy, "Thật vậy ư? Là ý tứ mình nghĩ sao?"

Lục Già lấy điện thoại ra, muốn rọi chút ánh sáng để có thể nhìn thấy vẻ mặt của Chu Nhiêu.

Trông thấy ánh sáng chói mắt kia, Chu Nhiêu đập vào bàn tay cầm điện thoại của Lục Già, "Không phải ý tứ cậu nghĩ đâu, ngủ đi, buồn ngủ chết mất!"

Lục Già nghe lời bỏ điện thoại xuống bên cạnh, tựa vào bên người Chu Nhiêu, vui sướng khó nhịn nói: "Vậy cậu nói cậu có ý tứ gì đi!"

"Chính là ý trên mặt chữ đó!" Chu Nhiêu mất kiên nhẫn đẩy cô, dịch sang bên cạnh lần nữa, chỉ thiếu không nằm úp sấp trên giường.

Lục Già vui sướng nói: "Vậy là ý tứ mình nghĩ rồi!"

Chu Nhiêu vùi mình vào gối đầu, "Đã nói không phải ý tứ đó mà!"

"Vậy cậu có ý gì, cậu nói đi!" Lục Già truy hỏi đến cùng.

Chu Nhiêu cắn răng, "Ý trên mặt chữ!"

Lục Già khăng khăng cố chấp nói: "Thì là ý tứ mình đang nghĩ đó!"

"......"

"Được rồi được rồi, chính là ý tứ cậu đang nghĩ!" Chu Nhiêu cam chịu kéo chăn vùi mình vào trong.

Lục Già lại kích động muốn nhảy múa, cô không chút nhận ra mình không còn chăn, sờ soạng định hôn lên má Chu Nhiêu, lại đụng vào tấm chăn kín mít.

Lục Già cố gắng kéo chăn trên đầu Chu Nhiêu xuống, nói: "Cậu đừng để bị ngạt."

Chu Nhiêu tức giận nói: "Không phải do cậu đột nhiên xốc chăn lên sao, muốn làm tôi lạnh chết à?"

Lúc này mới phát hiện bản thân không còn chăn đắp nữa, Lục Già vội nằm vào trong chăn, dán lấy phía sau Chu Nhiêu, cảm thấy thỏa mãn ôm lấy cô.

Chu Nhiêu ngọ nguậy đẩy ra, khẽ mắng: "Đừng ôm tôi, nóng quá!"

Lục Già sẽ không tin đâu, vừa rồi còn nói lạnh, cô vừa tới lại bảo nóng, rõ ràng là đang thẹn thùng!

Kề đến hôn vào má Chu Nhiêu, Lục Già còn nghiêm túc nói: "Nhiêu Nhiêu, mình rất vui!"

"Ừ, tôi biết rồi. Nhanh ngủ đi, buồn ngủ chết mất." Chu Nhiêu nói một cách mơ hồ.

"Ừ, ngủ ngon!"
— QUẢNG CÁO —