Gả Cho Biểu Ca Thanh Lãnh

Chương 11



Cách một lớp khăn voan đỏ nên nhìn không rõ, nàng chỉ thấy loáng thoáng bên ngoài có một đoàn người, người dẫn đầu ngồi cao trên lưng ngựa, dáng người cao ráo.

 

 

 

Giang Tự nghĩ: Đó chắc là Bùi đại công tử Bùi Giác rồi, hồi nhỏ ít khi gặp mặt, giờ đã nhiều năm không gặp, quả thật xa lạ. Nếu không phải Hồng Duệ nhắc đến, nàng suýt nữa quên mất nhà họ Bùi có hai vị công tử.

 

 

 

"Giờ lành đã đến, mời tân nương lên kiệu!" Là bà mối đang giục tân nương lên kiệu.

 

 

 

Chỉ có điều, hình như bà mối lần đầu tiên thấy tân nương ngồi xe lăn xuất giá, nhất thời chưa kịp xoay chuyển liền nói lỡ miệng.

 

 

 

Không khí xung quanh im lặng trong giây lát, lại bị người nhà trai đi cùng cười nói cho qua chuyện.

 

 

 

Giang Tự mím môi, nhớ tới bậc thang bên ngoài có dốc nghiêng, liền muốn dặn dò Hồng Duệ cứ thế đẩy nàng qua, kết quả vừa định mở miệng thì nghe thấy mọi người kinh hô.

 

 

 

Nhíu mày nhìn lại, thì ra Bùi Giác ở đằng xa lại động tác dứt khoát nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, đi thẳng về phía bên này.

 

 

 

Hình như có người phía sau kéo tay áo muốn khuyên can: "Không hợp lễ nghi đâu đại công tử..." nhưng lại bị Bùi Giác nghiêng người tránh né, trong nháy mắt đã sải bước đến trước mặt, đưa tay về phía nàng.

 

 

 

Giang Tự cúi đầu.

 

 

 

Bàn tay trước mắt rộng lớn mạnh mẽ, chỗ khớp hổ khẩu có vết chai mỏng, nhưng lại không hề thô ráp khó coi như những võ tướng khác, những ngón tay thon dài cân đối, xương cốt trắng nõn như ngọc.

 

 

 

Đầu ngón tay nàng ẩn giấu dưới lớp hỉ phục khẽ động đậy, chậm rãi do dự đặt lên tay hắn.



 

 

 

Xoạt——

 

 

 

Hành động bất ngờ khiến nàng kêu lên một tiếng, lại bị Bùi Giác bế bổng lên.

 

 

 

Giang Tự giật mình, đột nhiên lơ lửng trên không khiến nàng hơi khó chịu, vô thức nắm chặt lấy cánh tay người trước mặt.

 

 

 

Đúng lúc một trận gió thu thổi qua làm khăn voan đỏ trên đầu bay lên, Giang Tự ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen láy sáng như sao trời.

 

 

 

Không hiểu sao, tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh từ sáng đến giờ bỗng dưng gợn sóng.

 

 

 

Bùi Giác vững vàng ôm nàng xuống bậc thang, rồi cẩn thận đặt nàng lên kiệu hoa.

 

 

 

Giang Tự hơi mất tự nhiên chỉnh lại tư thế, sửa sang lại vạt áo hơi xộc xệch, nhưng không ngờ lúc cúi đầu, Bùi Giác lại nói nhỏ một câu.

 

 

 

Giang Tự ngẩn người, chưa kịp phản ứng gì, thì hắn đã buông rèm kiệu xuống.

 

 

 

Tiếng chiêng trống hai bên vang lên náo nhiệt hơn, kiệu hoa lắc lư, mang theo tân nương lên đường.

 

 

 

Tiếng kèn vang dội mở đường phía trước, bà mối đón dâu đi bên cạnh kiệu, cười híp mắt nói một tràng những lời chúc phúc tốt lành.

 



 

 

Các nha hoàn cầm tiền đồng đã chuẩn bị sẵn rải theo sau đoàn người, tiền mừng rơi đầy đất khiến lũ trẻ con đuổi theo nhặt nhạnh, nhảy nhót tưng bừng.

 

 

 

Bách tính hai bên đường cũng tò mò nhìn đoàn người đón dâu này, chỉ trỏ vào những rương hòm của hồi môn, vẻ mặt hiếu kỳ.

 

 

 

Hồng Duệ nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, trên mặt cũng nở nụ cười. Quay đầu lại lặng lẽ vén rèm kiệu lên, muốn cho tiểu thư nhà mình cũng nhìn xem bên ngoài, nhưng lại thấy Giang Tự ngồi yên lặng trong kiệu, gương mặt xinh đẹp không hề có vẻ vui mừng, chỉ mang vẻ trầm tư, không khỏi nghi hoặc.

 

 

 

"Tiểu thư làm sao vậy?"

 

 

 

Giang Tự lắc đầu: "Không có gì."

 

 

 

Nàng chỉ đang hồi tưởng lại giọng nói trong trẻo như ngọc lúc nãy, nên mới nhất thời thất thần.

 

 

 

—— Hôm nay tình thế cấp bách, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, nhà họ Bùi nhất định sẽ cho biểu muội một lời giải thích.

 

 

 

Rốt cuộc là chuyện gì?

 

 

 

Hơn nữa, vừa rồi hắn gọi nàng là, biểu muội?

 

 

 

Giang Tự, người đã quen với việc chỉ có một mình Bùi Cẩn gọi nàng như vậy, lông mi khẽ run, bất an siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

 

Vì hôn sự của hai nhà Bùi - Giang, nên hôm nay Thượng Kinh vô cùng nhộn nhịp.