Nàng suy nghĩ, một phần nguyên nhân hẳn là không muốn chuyện bé xé ra to, còn một phần nguyên nhân nữa, đại khái là vì nể mặt phụ thân đã khuất mà muốn chăm sóc nàng.
Chỉ là Bùi Giác vậy mà từ đầu đến cuối cũng không hề phản bác.
Bên tai dường như lại vang lên lời nói của Bùi Giác trước khi vào Thính Tùng Đường.
Lúc mới nghe thấy, Dương Tư còn ngẩn người một lúc, chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại thì bỗng nhiên hiểu ra.
Có lẽ là không đành lòng nhìn nàng tàn tật hai chân, mới nói ra lời ấy. Dương Tư thầm nghĩ trong lòng.
Hồng Duệ dường như nhìn ra tiểu thư nhà mình đang có tâm sự, không lên tiếng quấy rầy.
Vì nghe nói Bùi lão thái thái lâm bệnh, sau khi rời khỏi Thính Tùng Đường, Dương Tư đặc biệt đến thăm.
Lão thái thái trước đó bị Bùi phu nhân và Phương ma ma liên thủ giấu giếm, không biết chuyện bên trong, mãi đến khi Phương ma ma bị Bùi lão gia xử lý mới biết được đầu đuôi câu chuyện.
Gặp Dương Tư, lão thái thái nắm tay nàng, trên mặt vừa đau lòng vừa áy náy, muốn nói gì đó nhưng mỗi lần lời đến bên miệng lại biến thành một tiếng thở dài.
Đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất bất ngờ mất mạng, đứa cháu dâu tương lai mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn lại bị tàn phế hai chân, còn suýt nữa bị người đàn bà điên kia hại chết, thật là bất hạnh cho gia môn này!
Dương Tư cũng thấy lão thái thái tâm trạng sa sút, an ủi vài câu.
Từ nhỏ Bùi lão thái thái đã đối xử với nàng rất tốt, trải qua chuyện này, người già vốn dĩ trông còn khỏe mạnh, giờ lại như già đi nhiều, khiến nàng nhìn thấy mà không khỏi chua xót.
Sức khỏe của lão thái thái vẫn cần tĩnh dưỡng, Dương Tư trò chuyện một lúc rồi không quấy rầy nữa, khẽ cáo lui.
Chủ tớ hai người men theo đường cũ, chuẩn bị quay về Thanh Tự Viện.
Thanh Tự Viện nằm ở góc phía tây trong phủ, tuy khá yên tĩnh nhưng hơi hẻo lánh, cách khá xa Thính Tùng Đường - chủ viện nằm ở vị trí chính giữa nơi Bùi lão gia đang ở, trên đường phải đi qua không ít sân lớn sân nhỏ.
Khi đi ngang qua một cái sân nào đó, cách bức tường dày, từ bên trong bỗng truyền đến tiếng mắng chửi quát tháo bị cố ý đè thấp.
Sau đó, một nam tử trẻ tuổi vội vã chạy ra, vẻ mặt hoảng loạn, trên mặt dường như có vết thương, người mặc y phục tiểu tư tầm thường nhất trong phủ, áo ngắn màu xám tro, trông vô cùng tầm thường nếu ném vào đám đông.
Nhưng Dương Tư lại nhận ra ngay lập tức, khẽ phẩy tay ra hiệu cho Hồng Duệ dừng lại, lên tiếng gọi về phía cửa sân bên kia với vẻ nghi hoặc: "Tá Mặc?"
Tá Mặc?
Hồng Duệ nghe vậy lập tức dừng bước, cũng tò mò quay đầu nhìn sang.
Chẳng phải đó là thư đồng vẫn thường đi theo tam công tử Bùi Cẩn sao?
Sao lại gặp ở đây? Lại còn trong bộ dạng lôi thôi thế này?
Tiểu tư được gọi là Tá Mặc nghe thấy tiếng gọi, thân hình khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy gương mặt vốn thanh tú kia giờ bầm tím, khóe miệng còn vương vết máu, đôi mắt dường như hơi sưng đỏ nên nhìn không rõ, cố gắng chớp chớp mắt về phía Dương Tư.
Nhưng khi Tá Mặc nhìn rõ người gọi mình là ai, sắc mặt liền lạnh xuống, loạng choạng vài bước rồi đứng vững, giọng nói như mũi d.a.o sắc bén bay về phía chủ tớ hai người, đầy mỉa mai:
"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đại thiếu phu nhân."
"À không đúng, công tử nhà tôi đã mất, trong phủ sau này sẽ không còn vị thiếu phu nhân thứ hai nữa, nên phải gọi là thiếu phu nhân mới đúng."
"Thiếu phu nhân, đêm qua động phòng hoa chúc ngủ ngon chứ?"
Ngoài sân.
Tá Mặc đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chủ tớ hai người, lời nói ra đều cay nghiệt.