Gả Cho Biểu Ca Thanh Lãnh

Chương 41: Chương </span></span>41 :



Trong phủ Khương gia, Tây sương phòng.

 

 

 

Hồng Duệ nhìn đại phu thu tay lại sau khi bắt mạch, vội vàng hỏi: "Đại phu, tình hình của cô ấy thế nào?"

 

 

 

Lão đại phu vuốt râu, trầm ngâm một lát, bước đến chiếc bàn giữa phòng, cầm bút viết phương thuốc.

 

 

 

"Đói nhiều ngày cộng thêm kích động nhất thời dẫn đến hôn mê, nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh lại ăn chút gì đó. Ta sẽ kê thêm một phương thuốc an thần, uống vài ngày sẽ không sao."

 

 

 

Hồng Duệ nhận lấy phương thuốc từ lão đại phu, sau khi cảm tạ, liền nhờ tiểu nha hoàn đang đứng đợi ở cửa tiễn lão đại phu ra khỏi phủ.

 

 

 

Nàng quay người nhìn Mặc Cúc đang nằm bất tỉnh trên giường, sắc mặt tiều tụy, không khỏi thở dài.

 

 

 

Phải nói rằng, những nha hoàn thân cận đại tiểu thư, thật sự không có một kết cục nào tốt đẹp.

 

 

 

Người trước rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy, chính là Mặc Trúc đã c.h.ế.t ở trang trại, bây giờ Mặc Cúc là muội muội của Mặc Trúc thay thế vị trí đó, lại không biết đã gặp chuyện gì ở bên ngoài mà trở nên như thế này.

 

 



 

Hiện giờ tuy rằng đã trở về, nhưng chủ tử mà nàng hầu hạ lại mất tích, cũng không biết Mặc Cúc sẽ bị Khương phu nhân trách phạt như thế nào.

 

 

 

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khổ sở rồi.

 

 

 

Tuy rằng Hồng Duệ luôn không ưa đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, nhưng hạ nhân đều vô tội, nghĩ đến đây cũng không khỏi sinh lòng thương xót, suy nghĩ một chút rồi vẫy tay ra ngoài gọi: "Tiểu Hạnh, lại đây."

 

 

 

Tiểu nha hoàn đang đi ngang qua nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước quay đầu lại, thấy Hồng Duệ vẫy tay, vội vàng chạy tới.

 

 

 

"Hồng Duệ tỷ tỷ."

 

 

 

Tiểu nha hoàn trông chỉ khoảng chín, mười tuổi, sợi dây đỏ buộc trên búi tóc hai bên lắc lư theo động tác chạy tới của chủ nhân, búi tóc vốn đã lỏng lẻo lúc này càng có xu hướng bung ra.

 

 

 

Hồng Duệ thấy vậy bất đắc dĩ, giúp tiểu nha hoàn buộc lại tóc rồi chỉ vào trong phòng, ôn nhu nói: "Mặc Cúc tỷ tỷ của muội bây giờ thân thể không khỏe, tỷ còn phải quay lại chỗ nhị tiểu thư không thể rời đi được, muội có thể giúp tỷ chạy đi chăm sóc một chút không?"

 

 

 

Thấy Tiểu Hạnh gật đầu, Hồng Duệ lấy ra phương thuốc vừa rồi, lại lấy từ trong túi tiền bên hông ra một thẻ bài và ít bạc vụn đưa cho nàng: "Cầm lấy phương thuốc này, bây giờ muội hãy đến hiệu thuốc bốc thuốc, khi về thì bảo các bà tử trong bếp sắc lên, cứ nói là nhị tiểu thư đã dặn dò, để tránh họ thoái thác. Số bạc còn lại muội cứ giữ lấy."

 



 

 

Đôi mắt Tiểu Hạnh long lanh như quả nho nghe vậy chớp chớp, cầm lấy bạc vụn trong tay, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ do dự.

 

 

 

"Bây giờ sao? Nhưng vừa rồi Tương Hà tỷ tỷ gọi ta đi xâu kim chỉ cho tỷ ấy, nói đi muộn sẽ bị phạt..."

 

 

 

Hồng Duệ nghe vậy nhíu mày, "Tỷ ta lại tìm muội nữa rồi? Lần trước muội giúp tỷ ta làm đồ thêu rồi bán cho cửa hàng kiếm được bạc, tỷ ta có chia cho muội không?"

 

 

 

Tiểu Hạnh gật đầu, giơ tay ra so một con số với vẻ mặt khá vui mừng.

 

 

 

Mười văn.

 

 

 

Hồng Duệ tối sầm mặt lại, nhất thời vừa tức vừa giận.

 

 

 

Tiểu Hạnh không phải nô tỳ sinh ra trong phủ, là năm tám tuổi vì muốn bốc thuốc chữa bệnh cho người mẹ sống nương tựa lẫn nhau mà bán thân vào phủ. Thường ngày tiết kiệm chi tiêu, chỗ nào có việc thì chạy đến chỗ đó, chỉ để dành dụm thêm chút bạc gửi về nhà.

 

 

 

Lẽ ra bất kỳ ai có chút lòng trắc ẩn, chỉ cần biết được hoàn cảnh của Tiểu Hạnh, không nói đến việc chiếu cố bao nhiêu, ít nhất bề ngoài sẽ không bắt nạt hay lạnh nhạt để tránh bị người ta nói sau lưng là ức h.i.ế.p kẻ yếu.