Gả Cho Biểu Ca Thanh Lãnh

Chương 79



Vân Hương cúi đầu nhìn chằm chằm những mảnh vỡ vụn trên mặt đất, véo mạnh lòng bàn tay, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, chậm rãi thuật lại từng câu từng chữ mà Dương Tư đã dạy nàng trước đó.

 

 

 

"Sau đó Đại tiểu thư hình như nhìn thấy nô tỳ, miệng há ra như muốn nói gì đó rất gấp gáp, nhưng chưa kịp để nô tỳ đi tới thì Đại tiểu thư đã bị nam tử bên cạnh kéo đi mất, nô tỳ không đuổi kịp."

 

 

 

Nói đến đây, Vân Hương dừng lại một chút, len lén nhấc mí mắt quan sát sắc mặt Chu thị đang liên tục thay đổi ở phía trên, giọng nói dè dặt nói: "Phu nhân, có cần nói chuyện này cho lão gia và Nhị phu nhân biết không ạ?"

 

 

 

Kể từ khi Giang Dao mất tích, mặc dù chủ tử ở trên vì giữ gìn thanh danh cho vị tiểu thư khách cư này mà luôn nghiêm cấm tin tức tiết lộ ra ngoài, chỉ nói Đại tiểu thư trong phủ thân thể không khỏe nên ở yên trong phòng dưỡng bệnh, không cho người khác quấy rầy.

 

 

 

Nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, thời gian lâu dần, đám nha hoàn thường xuyên ra vào nội viện phần lớn đều đoán được một chút nội tình, cho nên lời Vân Hương nói lúc này cũng không có vẻ đột ngột.

 

 

 

Không ngờ Chu thị lại không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: "Nam tử đó trông như thế nào, ngươi có nhìn rõ không?"

 

 

 

Vân Hương giật thót tim, mí mắt hơi run rẩy.

 

 

 



Tam tiểu thư quả nhiên thông minh, ngay cả Đại phu nhân sẽ hỏi những câu hỏi gì cũng đoán trước được, vì vậy nàng liền trả lời theo câu trả lời đã được cân nhắc kỹ lưỡng từ trước: "Tuy rằng nô tỳ đứng hơi xa chỉ nhìn lướt qua vài lần, nhưng vẫn nhìn thấy nam tử đó dáng người khá cao, hơn nữa còn có vẻ ngoài tuấn tú."

 

 

 

Chu thị thúc giục: "Còn gì nữa?"

 

 

 

Vân Hương cau mày giả vờ như đang cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, một lát sau mới làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nô tỳ nhớ ra rồi."

 

 

 

"Trên sống mũi của nam tử trẻ tuổi đó có một nốt ruồi màu đỏ!"

 

 

 

Lời vừa dứt, cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ.

 

 

 

Trong bầu không khí như vậy, Vân Hương chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình càng thêm ướt đẫm, trái tim cũng đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

 

 

Nhưng Lý thị mới là chủ mẫu, lời chủ mẫu căn dặn nàng tuyệt đối không dám không nghe, càng không dám nói một đằng làm một nẻo, vì vậy sau khi im lặng chờ đợi một lúc mà không nhận được hồi đáp, Vân Hương nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nhị phu nhân..."

 

 

 

"Không thể nói cho bà ta biết!" Lời còn chưa dứt đã bị người ở phía trên cắt ngang.



 

 

 

Chu thị hít sâu một hơi, ngón tay giấu trong tay áo rộng nắm chặt lấy góc áo, nhìn ánh mắt hoảng sợ của tiểu nha hoàn đang đứng trước mặt, trấn định lại tinh thần, dịu giọng.

 

 

 

"Lão gia bọn họ mỗi ngày đều bận rộn công việc, Nhị phu nhân cũng ngày ngày quản lý những việc lớn nhỏ trong phủ. Nếu ngươi lấy những tin tức không chắc chắn đi quấy rầy, tám chín phần mười sẽ bị trách mắng, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi."

 

 

 

Lời vừa chuyển, Chu thị nghiêm giọng, ánh mắt nghiêm khắc.

 

 

 

"Vân Hương, hôm nay ngươi chỉ là ra ngoài thay ta xử lý một số đồ vật không dùng đến để bù vào tiền tiêu vặt, còn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, hiểu chưa?"

 

 

 

Thấy tiểu nha hoàn ở dưới mặt mày tái mét gật đầu, Chu thị thầm thở phào nhẹ nhõm, do dự một lúc, cắn răng tháo chiếc vòng tay trên tay xuống đưa qua.

 

 

 

Vân Hương vội vàng xua tay, lắp bắp từ chối: "Phu nhân, thứ quý giá như vậy, nô... nô tỳ không dám nhận."

 

 

 

Nhìn thấy bộ dạng chưa từng thấy việc đời của tiểu nha hoàn này, Chu thị ngược lại càng yên tâm hơn, trong mắt thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: "Làm việc tốt, ta tự nhiên sẽ có thưởng. Là người làm, luôn phải nhớ rõ việc gì nên làm việc gì không nên làm mới là hết bổn phận, cầm lấy đi."