Gả Cho Biểu Ca Thanh Lãnh

Chương 8



Nghe thấy động tĩnh, Bùi Lục thị dừng bước, phẩy tay cho nha hoàn lui xuống.

 

 

 

"Phương ma ma."

 

 

 

Phương ma ma được gọi giật mình tỉnh giấc, cẩn thận đáp lời.

 

 

 

Bùi Lục thị thản nhiên nói: "Bà là người làm cũ trong Bùi phủ, lại luôn được lòng lão phu nhân."

 

 

 

Phương ma ma kinh hoàng nói: "Không dám nhận, phu nhân có việc gì cứ sai bảo lão nô là được."

 

 

 

Bùi Lục thị cười nói: "Bà căng thẳng cái gì? Ta chỉ muốn dặn dò bà vài câu. Lão gia và đại công tử đều bận rộn công việc không có ở phủ, lão phu nhân dạo này thân thể lại không khỏe đang tĩnh dưỡng, mấy chuyện vụn vặt thì đừng làm phiền đến bà cụ. Còn chuyện của đứa cháu bất tài nhà bà, cứ yên tâm đi."

 

 

 

Phương ma ma ngập ngừng gật đầu.

 

 

 

Bùi phu nhân Lục thị vẻ mặt hài lòng với câu trả lời vừa nhận được, đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Vừa rồi nha hoàn bên cạnh Giang Tự đuổi theo tìm bà làm gì? Còn có vẻ lén lút sợ ta nghe thấy."

 

 

 

Nghe vậy, Phương ma ma ngẩn người, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ bằng bàn tay, cẩn thận đưa tới.

 

 

 

"Là nhị tiểu thư Giang gia nhờ lão nô chuyển quà cho tam công tử, nói là mong tam công tử sớm ngày bình phục..." Phương ma ma nuốt lại lời còn chưa nói hết khi thấy ánh mắt Bùi phu nhân dần lạnh đi.

 

 



 

"Tam lang không thiếu quà cáp gì, ngược lại phòng bếp còn thiếu củi đốt, ta thấy thứ này vừa hay." Bùi phu nhân không nhận lấy hộp, chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ lại câu nói đó, xoay người rời đi.

 

 

 

Phương ma ma cúi người tiễn, thấy bóng dáng Bùi phu nhân khuất sau khúc quanh, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

 

 

Từ khi tam công tử xảy ra chuyện, phu nhân trở nên thất thường, thật sự đáng sợ.

 

 

 

Nhớ tới lời dặn của phu nhân, Phương ma ma nắm chặt chiếc hộp trong tay, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quay người lại, cẩn thận mở ra xem.

 

 

 

Chiếc nỏ tinh xảo nhỏ bằng bàn tay, toàn thân màu đỏ sẫm, nhìn là biết được làm từ gỗ táo tàu thượng hạng, những chi tiết nhỏ đều được mài giũa rất nhẵn bóng, thậm chí còn nhỏ hơn cả mô hình mà Phương ma ma từng thấy Bùi lão gia mang về nhà.

 

 

 

Không biết nhị tiểu thư Giang gia tìm được người thợ thủ công tài giỏi như vậy ở đâu? Ngày thường làm mấy món đồ trang trí thì cũng thôi, lại còn am hiểu về nỏ đến thế sao?

 

 

 

Tuy Phương ma ma không hiểu mấy thứ này, nhưng cây nỏ nhỏ này trông rất giống thật, vứt đi thì quá đáng tiếc.

 

 

 

Hay là mang cho cháu trai chơi vậy, dù sao phu nhân cũng sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

 

 

 

Bà ta nhìn quanh, cất chiếc hộp vào trong ngực, bước nhanh rời đi.

 

 

 

Còn Bùi phu nhân vừa bước vào sân viện của mình, liền vẫy tay gọi nha hoàn hỏi: "Bên thợ mộc đã làm xong chưa?"

 



 

 

Nha hoàn có vẻ sợ bà ta, run rẩy khom người đáp: "Dạ... dạ đã làm xong rồi, theo lời phu nhân dặn, đủ để chứa hai người."

 

 

 

Nghe vậy, Bùi phu nhân nhếch mép, lẩm bẩm: "Sắp rồi, sắp rồi, con ta sẽ không còn cô đơn nữa."

 

 

 

Nha hoàn thấy vẻ mặt phu nhân mình có chút điên cuồng, vội vàng cúi gằm mặt xuống, run rẩy dữ dội hơn.

 

 

 

Kể từ sau lần đối đầu ở chính sảnh hôm trước, quan hệ mẹ con như rơi xuống điểm đóng băng.

 

 

 

Mà Giang phu nhân dường như ngầm đồng ý cuộc hôn nhân này, không còn ngăn cản nữa.

 

 

 

Hôn sự của hai nhà Giang - Bùi cứ thế gấp rút được chuẩn bị, ngày cưới được định vào mùng sáu tháng sau, có phần vội vàng, cả trên dưới Giang phủ đều tất bật bận rộn.

 

 

 

Vì là cưới để xung hỉ, nên tam thư lục lễ đều được giản lược.

 

 

 

Chỉ là ngày nạp lễ lại gây ra một trận sóng gió không nhỏ.

 

 

 

Nguyên nhân là do nhà họ Bùi đã cho người báo trước, nói rằng Bùi tam lang vết thương chưa lành, nên sẽ không đến phủ.

 

 

 

Nếu xét kỹ, nhà họ Bùi làm vậy quả thực không hợp lễ nghi.