Người trong đại đường, sắc mặt không giống nhau, Định Quốc Công mặt không thái độ, ngồi thẳng người ngay ngắn trên ghê, Khương Nịnh Bảo bên cạnh thuần thục châm cho hắn ly trà, rồi tự mình cầm một chén uống một ngụm.
Bộ dạng bình tĩnh như vậy làm cho người trợn mắt mở to mồm.
Khương Cẩn: “……”
Định Quốc Công phu nhân, nàng …. không phải nàng đã ăn qua thức ăn có thêm hoa vô tử sao, trênmặt thế nào lại không có một chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng có thuốc giải hoa vô tử?
Hai lão thái ý mừng như điên, bọn họ biết hoa vô tử có thuốc giải nhưng học lại không biết cách, hận không thể lập tức nhào đến hỏi han Định Quốc Công phu nhân, nhưng nhìn thấy bản mặt lạnh lẽo của Định Quốc Công, tâm tư vừa động đẩy cũng đã bị bóp chết trong nháy mắt.
Có lẽ đợi Định Quốc Công bắt được hung phạm rồi nói.
Tỳ nữ Tiểu Đào vừa định mở miệng, một thân vệ đột nhiên áp tải một người nam nhân trung niên dáng vẻ hơi béo, trên mặt đầy phấn trắng đi vào, người béo tròn này vừa thấy một màn như vậy, cả người run run, hai chân quỳ sụp xuống.
“Chủ tử, người này chính là Triệu đầu bếp vừa mới đến của phủ Trường Ninh Bá, thức ăn phu nhân ăn có hoa vô tử đều là do người này làm.”
Thân vệ cúi đầu cung kính bẩm báo.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Định Quốc Công lập tức bắn thẳng về phía Triệu đầu bếp, nói ra giọng tàn nhẫn đòi máu: “Dám có căn đảm hạ độc Định Quốc Công phu nhân, tội này mà tính, đem cả nhà hắnbắt lại, cùng chém.”
Đồng tử Trương thị co rút, nắm chặt tay Dương ma ma, bà nghĩ đến người nhà mẹ đẻ của mình, kinh sợ trong mắt đều lộ rõ, cả người run như cái sàng.
Bà hối hận, thật sự hối hận.
Nhưng là, đã muộn.
Khương Nịnh Bảo: “……”
Nàng rốt cuộc cũng nhìn ra được, đây là Quốc Công gia cố ý, nhất cử nhất động của hắn đều tạo thành áp lực vô cùng lớn trong long mọi người ở đây, một lời không hợp liền chém, bóng ma, cái chết đều bao phủ trên đầu từng người, đủ là người sợ chết.
Có lẽ cái gọi là ‘Gọi người hình bộ đến đây’ chỉ là một kích chỉ thiên mà thôi.
Cũng không có ý tứ làm kinh động khắp nơi.
Quốc Công gia thật đáng sợ.
Sắc mặt Khương Việt trắng bệch, hai chân phát run, hắn không muốn chết, không muốn chết…. hắn là vô tội, hắn vốn là không biết có người sẽ tính kế ám hại tứ muội.
Triệu đầu bệp nghe lời nay, sợ đến mức hồn bay phách tán, hắn chỉ hạ nhân, là đầu bếp mới đến làm cho phủ Trường Ninh Bá, nào biết chỉ quá ba ngày, liền phải bỏ mạng, Triệu đầu bếp đương nhiên là không muốn chết, liền đem tất cả những gì mình biết toàn bộ run rẩy nói ra.
“oan uống quá Quốc Công gia, nô tài cũng không biết được mỹ vị mà Thu Cúc đưa cho nô tài lại có vấn đề, Thu Cúc chỉ nói đó là bí kíp của ngự trù, để nô tài thi trổ tài năng.”
“Đúng rồi, trong tay nô tài có có một chút bột phấn.”
Triệu đầu bếp run rẩy móc từ trong ngực ra một gói giấy nhỏ, không nghĩ tới bột phấn này lại cứu được mạng, Triệu đầu bếp nghĩ đến bản thân mình vậy mà dựa vào phấn bột này giành được niềm vui của chủ tử, liền hận không thể đập đầu chết đi.
Lời Triệu đầu bếp vừa nói ra làm đám người Trường Ninh Bá sắc mặt đại biến.
Nếu không có việc này bại lộ, bọn họ chẳng phải là sẽ ăn trúng món ăn có thứ đồ này sao, bởi vậy mỗi người bọn họ đều sẽ thành vô sinh.
thật là đáng sợ.
Khương Nịnh Bảo: “……”
Triệu đầu bếp cũng là mối họa, nếu không có nàng vạch trần, có lẽ toàn bộ đại phòng phủ Trường Ninh Bá liền có khả năng đoạn tử tuyệt tôn.
không, nếu đại ca không cẩn thận ăn trúng đồ ăn… Cũng có khả năng Trương thị sẽ cố ý ám hại đại ca.
Mồ hôi Khương Nịnh Bảo lập tức chảy ròng ròng, nghĩ mà sợ không thôi.
Hoa vô tử này làm người khó lòng phòng bị, may mắn là loại hoa này hiếm có, bằng không… Khương Nịnh Bảo không dám nghĩ đến.
một lão thái y lập tức lấy gói giấy nhỏ trong tay Triệu đầu bếp, mở ra ngửi thử, dung tay dính một chút cho vào miệng, gật gật đầu.
“Đúng thật là bột phấn hoa vô tử.”
“Giải Thu Cúc lên đây.”
Ánh mắt Định Quốc Công trầm xuống, lạnh nhạt ra lệnh, cũng không có xử lý Triệu đầu bếp.
Triệu đầu bếp cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ trên mặt đất, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về, chờ chuyện được giải quyết, hắn quyết định sẽ rời khỏi phủ Trường Ninh Bá, về tửu lâu làm đầu bếp lại, ít nhất cũng không cần lo lắng tính mạng một nhà già trẻ của mình.
Thân vệ lập tức hành động.
Nhìn diễn xuất của Định Quốc Công, Trường Ninh Bá cùng Khương lão phu nhân âm thầm lau mồ hôi lạnh, chỉ cần Định Quốc Công không liên lụy đến người vô tội là tốt rồi, hai người trong lòng hận chết kẻ đầu sỏ.
Lúc này trong lòng Khương lão phu nhân cũng đã có suy đoán.
Nếu thật sự Trương thị làm ra chuyện này, bà chỉ có thể vứt bỏ đại tức phụ này mà thôi.
“Tiểu Đào, đem những gì ngươi biết nói ra đi.” Khương Nịnh Bạo nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn tỳ nữ Tiểu Đào bên dưới, thần sắc lạnh nhạt hỏi.
“Hôm qua, trong lúc vô tình nô tỳ biết được đại phu nhân cùng Dương ma ma lập mưu bí mật ám hại tứ tiểu thư, lại không cẩn thận bị phát hiện, người nhà của nô tỳ đã bị phu nhân khống chế, phu nhân nói, chỉ cần nô tỳ theo lệnh mà làm thì phu nhân sẽ liền tha cho người nhà của nô tỳ.”
Tiểu Đào sau khi nói xong, đột nhiên dập đầu nói: “Thỉnh quốc công minh xét, những lời của nô tỳ đều là sự thật, nếu có lời gian dối, liền để cả nhà nô tỳ chết không có chỗ chôn.”
Người cổ đại vô cùng coi trọng lời thề, tin tưởng nhân quả báo ứng, sẽ không tùy tiện mà phát ra lời thề độc mang cả nhà ra mà cược.
Lời thề độc của Tiểu Đào phát ra, người ở đây hầu như đều tin lời nàng nói.
Đôi mắt Khương lão phu nhân như đòi máu, lúc này hận chết Trương thị, cái tai tinh của nhà này, càng không nói Trường Ninh Bá vốn ông đã không thích chính thê Trương thị này, bây giờ thấy bà ta lại gây ra đại họa.
Lập tức nhanh chóng quyết định vứt bỏ Trương thi, bảo toàn phủ Trường Ninh Bá.
Thân thể Khương Minh Da lung lay sắp đổ, chỉ cảm thấy cả người rét run, mẫu thân… Mẫu thân bà… Bà vì sao lại làm như vậy… Vì sao lại đối xử với nàng như vậy….
Trong mắt nàng tràn đầy không tin.
Trương thị vừa kinh vừa giận, tức đến hộc máu nói: “Điêu nô to gan lớn mật, nói lời xằng bậy, Dương ma ma còn không mau giết chết con tiện tỳ ăn nói bừa bãi này.”
Định Quốc Công một mặt không cảm xúc, nhìn khuôn mặt tức đến vặn vẹo của Trương thị, sát khí nồng đậm trước mắt ập đến, đầu óc Trương thị ầm một tiếng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
Dương ma ma cũng không nhúc nhích, dường như đã bị dọa sợ.
“Những lời nô tỳ là thật.” Tỳ nữ Tiểu Đào lại một lần nữa lập lại những lời này.
Định Quốc Công để cho thân vệ tinh anh của mình đi điều tra trong viện của Dương ma ma cùng Trương thị, Nịnh Bảo cảm thấy lần về lại mặt này của nàng thu được đại lễ, cũng coi như người trước kẻ sau không ai bằng.
Thân vệ hành động nhanh vô cùng, không đến nửa canh giờ, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Thu Cúc cũng bị giải đến.
Trong viện của Trương thị, đã lục soát được phấn hoa vô tử cùng vài phong thư, hơn nữ cũng chứng thực lời Tiểu Đào, biệt viện đúng là có giam giữ người nhà Tiểu Đào.
Có thể thấy làm việc rất vội vã, mà làm việc cũng không chu đáo chặt chẽ.
Trong nháy mắt, Phương thị nhìn thấy phong thư kia, đồng tử co rút, đáng tiếc mọi người đều cho rằng bà ta nhìn thấy hoa vô tử kia bị lục soát ra nên liền sợ hãi.
Trong viện Dương ma ma lại rất sạch sẽ, không soát ra được cái gì.
Khương Nịnh Bảo đánh giá Dương ma ma, trong lòng hiện lên một tia quái dị.
Từ đầu đến cuối, vị Dương ma ma này vẫn luôn cố gắng hết sức làm mờ nhạt tồn tại của bản thân, bà ta là tâm phúc của đại phu nhâ, trong tay lại không hề có nhược điểm.
Bất kể là Trương thị, vẫn là bà ta, đều không có, một chút cũng không có.
Sạch sẽ.
Chỉ là không biết có vượt qua được sự điều tra của Định Quốc Công hay không.
Khương lão phu nhân cùng nhóm người Trường Ninh Bá đều nhìn về phía Trương thị, ánh mắt âm trầm. Trường Ninh Bá nghĩ đến kém chút nữa mình bởi vì bà ta mà phải đi chịu tội ở hình bộ, trong lòng lửa giận dâng cao, bước nhanh đi qua, không chút nghĩ ngợi, đạp lên người Trương thị một cái, chửi ầm lên.
“Tiện nhâ, chính ngươi tìm chết thì cũng đừng liên lụy bá phủ.”
Trương thị bị trượng phu tức giận đá một phát, hét thảm lên, cả người đều ngã trên mặt đất, đầu tóc loạn xả, gương mặt trắng bệch liên tục rơi mồ hôi lạnh.
Lúc này Trương thị đã nghĩ không cần nhắc nhở chuyện thư hàm cho hắn.
Khương Minh Dao muốn đứng dậy nâng mẫu thân lên, nhưng nhìn đến phụ thân cùng tổ mẫu một mặt đầy phẫn nộ, ngay cả đại ca, nhị ca cũng thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ đến cách làm của mẫu thân, trong lòng lạnh lẽo, quay mặt đi, không hề nhìn đến dáng vẻ khổ sở của mẫu thân.
Khương Nịnh Bảo nhướng mày.
Xem ra, ngũ muội cũng không phải là thánh mẫu.
“Bá gia, thiếp là oan uổng, các người đã quên sao, vừa rồi, thiếp còn ăn một chén đồ ăn có hoa vô tử, không có ám hại tứ nha đầu, thiếp không có hại tứ nha đầu.”
Mạnh mẽ bấu víu vào hành động có thể sống sót duy nhất--- Bà ta đã ăn qua thức ăn có hoa vô tử.
Đến lúc này, Trương thị còn giảo biện.
Trường Ninh Bá Khương Đông Minh tức giận vô cùng, lại lần nữa dưới ánh mắt mọi người, hung hăng đạp Trương thị thêm một phát nữa, Trương thị lại hét lên thảm thiết, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã lăn trên đất.
Cả người Khương Minh Dao run lên, cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng thê thảm của mẫu thân.
Khương Nịnh Bảo cũng đại ca Khương Cẩn lạnh mắt nhìn đại bá đá Trương thị, thờ ơ, nhân chứng vật chứng đều có, sẽ không ai đồng tình cùng Trương thị, tỳ nữ, bà tử có ở đại đường đều run bần bật, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ.
Đại phu nhân xong rồi.
Huynh đệ Khương Trác cùng Khương Việt vốn là kẻ có suy nghĩ ích kỷ, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ cùng Trương thị.
Có Tiểu Đào dẫn chứng, còn có kiểm chứng của thân vệ, Triệu đầu bếp được rửa sạch hiềm nghi, Thu Cúc bị giải đến đây cũng sợ đến trắng cả mặt, nước mắt nước mũi đều chảy ra, giọng nói run rẫy khai ra Trương thị cùng Dương ma ma.
“Quốc công gia tha mạng, nô tỳ là bị bắt ép.”
Thu Cúc có hay không thì tra ra liền biết, Thu Cúc này là tâm, phúc do Trương thị đặt trong tối, trên tay thế mà còn dính đến mạng người, có thể thấy được là tàn nhẫn ác độc đến cỡ nào, cái gọi là bị bắt chính là chê cười.
Cuối cùng, Thu Cúc bị mang đi, khi trở về trên người thân vệ dính đầy máu.
Hiển nhiên, Thu Cúc đã chết..
Khương lão phu nhân trầm mặc.
Ngày này, chính là ngày đen tối nhất của phủ Trường Ninh Bá.
Thu Cúc không còn, kẻ đầu sỏ thứ nhất chính là Dương ma ma, cũng quỳ trên mặt đất, trong mắt đều là bình tĩnh, tội danh ám hại Định Quốc Công phu nhân của đại phu nhân đã được chứng thực, đãkhông còn cơ hội hy vọng xoay người.
May là bà đã sớm đoán được có ngày này.
Người nhà bà hẳn đã mang theo tiền tài bà đưa cho chạy xa khỏi kinh thành, thay tên đổi họ đến nơi khác sinh sống.
Đáng tiếc tứ tiểu thư ăn thức ăn có hoa vô tử mới phát hiện, còn tam thiếu gia vẫn bình an.
Dương ma ma trước khi chết, chỉ cảm thấy nuối tiếc, hiện tại bà chỉ có thể giúp phu nhân một lần cuối cùng.
“Lão nô nhận tội.”
“Lời của Tiểu Đào cùng Thu Cúc đều là sự thật, nhưng tất cả những chuyện này đều do lão nô làm, phu nhân không hề liên quan.”
Dương ma ma đột nhiên nhận tội làm người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Đại phu nhân Trương thị bị Trường Ninh Bá đá cho hộc máu, vừa nghe đến giọng nói nhận tội của Dương ma ma, thậm chí còn mang hết tội danh ôm vào người, liền gấp chờ không được nói.
“Các người đều nghe thấy không, là Dương ma ma làm, bột phấn hoa vô tử cũng là do Dương ma ma làm, đối với ta không liên quan, ta sao lại sinh lòng ám hại tứ nha đầu được.”
Đáng tiếc Dương ma ma chính là đồng lõa, không thể tin bà ta được.
Trương thị tái nhợt hết sức cố gắng giải thích bằng chứng trước mặt, thấy mọi người lại hững hờ chán ghét nhìn mình, ngay cả con gái bà cũng thế.
Trương thị liền biết bà thật sự xong rồi, cả người ngây ngốc ngồi bệt dưới đất.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Định Quốc Công xử lý.
Nhưng Định Quốc Công lại xem những phong thư lấy ra từ phòng Trương thị, càng xem, gương mặt tuấn tú càng lạnh dần, sát khí trên người không tự giác phóng ra mãnh liệt.
“Nịnh Bảo, đại ca, hai người xem mấy phong thư này đi.”
Trương thị đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến mấy phong thư trong tay Định Quốc Công, lại nhìn qua bá gia đang tức giận, Khương lão phu nhân đang chán ghét nhìn mình, Trương thị lau máu nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười quái dị.