Tạ lão phu nhân cười cười, bà nghĩ hôn sự của cháu trai, giao cho Nịnh Bảo chuẩn bị, thật ra cũng có ý tứ muốn chậm rãi giao quyền quản gia vào trong tay nàng.
Dưỡng tôn cưới chính là đích trưởng nữ của phủ An Viễn Hầu, thân phận cùng gia thế so với Nịnh Bảo cao hơn một bậc, huống chi, đại bá của Nịnh Bảo bây giờ tước vị cùng quan phẩm đều bị tước bỏ, ca ca ruột chỉ là một tú tài, gia thế lập tức từ thiên kim quan gia biến thành muội muội của tú tài, chỉ tốt hơn bá tánh bình thường một chút.
Đặc biệt còn có lời đồn nói Nịnh Bảo không thể sinh dục được, kéo theo địa vị của Nịnh Bảo thấp xuống rất nhiều.
Tạ lão phu nhân đương nhiên là phải cho Nịnh Bảo quyền lợi cùng thể diện, bằng không, sau khi Dương Thư Thanh vào cửa, tôn nghiêm chủ mẫu đương gia là Nịnh Bảo chẳng phải bị người dẫm đạp xuống bùn.
Lão phu nhân đây là không thể chịu được.
Điều an ủi quý giá nhất của Nịnh Bảo là còn có nhà ngoại mạnh mẽ, người của Dương gia, trước ngày đại hôn của Nịnh Bảo đến tặng lễ cưới làm người không dám coi khinh, lại qua hai tháng, đại cữu của Nịnh Bảo sẽ đến kinh thành nhậm chức.
Nịnh Bảo là tức phụ của bà, còn dưỡng tử rốt cuộc cũng không phải ruột thịt, còn một lòng hướng về vị hôn thê chưa qua cửa, trong lòng Tạ lão phu nhân đối với dưỡng tôn là rất thất vọng.
Bởi vậy, bà đã cùng con trai bàn bạc qua, liền quyết định đem hôn sự của Cảnh Dực giao cho Nịnh Bảo sắp xếp, hoàng ma ma ở bên cạnh giúp đỡ.
Chút tâm tư này của Tạ lão phu nhân sao có thể gạt được Nịnh Bảo, trong lòng Nịnh Bảo liền cảm thấy ấm áp, nàng vốn nghĩ là không tính sớm như vậy sẽ tiếp quả quyền quản gia của phủ Định Quốc Công, nhưng kế hoạch thay đổi không theo kịp, ai biết khi về lại mặt, Trương thị lại phát rồ ra tay với nàng.
Khương Nịnh Bảo quyết định không từ chối ý tốt của lão phu nhân.
Có quyền quản gia, tuy nói sẽ bận rộn hơn ngày thường rất nhiều, nhưng nàng là đương gia chủ mẫu, danh xứng với thực, trong phủ trừ Tạ lão phu nhân cùng Quốc Công gia ra, nàng là lớn nhất.
Có Định Quốc Công ở đây, hạ nhân trong phủ sẽ kính trọng địa vị đương gia chủ mẫu này của nàng, nhưng nàng không còn có thể sinh hài tử được, vẫn là sẽ có chút ảnh hưởng.
Địa vị của Tạ Cảnh Dực lần nữa được nâng cao, người ban đầu chưa quyết định cũng đã nghiêng về hướng của hắn.
Còn có một vài ngọn cỏ đầu tường có lẽ đang chờ đợi Định Quốc Công nạp thiếp.
Khương Nịnh Bảo đều thấy tất cả trong mắt, may là đa số hạ nhân đều từng là binh lính của Định Quốc Công, bọn họ kiên định trung tâm không đổi đối với hắn, liên quan cũng sẽ như vậy đối với quốc công phu nhân là nàng đây.
Trở lại viện, Nịnh Bảo uống ngụm trà, cười khanh khách đem chuyện này nói cho hai tỳ nữ Xuân Nhạc, Xuân Hỉ của mình, hai người đều mang một mặt kinh ngạc và vui mừng, hôn sự của Tạ thiếu gia là do phu nhân xử lý, các nàng đều hiểu đây là nghĩa gì.
Xuân Hỉ nhướng mi nói “thật là phong thuỷ thay đổi, phu nhân, chúng ta chuẩn bị thật tốt, hố Tạ đại thiếu gia một phen.”
“Đúng vậy, đúng, có thể hố Tạ thiếu gia một phen.” Xuân Nhạc một mặt đầy hưng phấn.
Xuân Hỉ vẫn nhìn Tạ Cảnh Dực không thuận mắt, ở trong phủ gặp mặt, nàng trên mặt là cung kính hành lễ, trong lòng không có chút cung kính nào, nếu không phải tiểu thư có thân phận đặc biệt, chỉ sợ né đường đi khác.
Ngày sau của tiểu thư coi như xong.
Xuân Nhạc cũng thấy như thế.
Nịnh Bảo nhìn hai tỳ nữ của mình một dáng xoa tay hầm hè hưng phấn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là tuổi trẻ, nàng điều chỉnh lại sắc mặt, giọng điệu cũng rất là thận trọng nói.
“Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, suy nghĩ này của hai người là không được, lão phu nhân mang hôn sự của Tạ Cảnh Dực cho ta xử lý, đó là tin tưởng ta, là để ta làm một đương gia chủ mẫu danh xứng với thực, là muốn ta làm ra một hôn lễ hoàn hảo, vì bản thân, cũng vì thể diện của phủ Định Quốc Công.”
“Chuyện có nặng có nhẹ, chúng ta nhìn trương hợp mà làm, nghĩ phá hoại khi nào cũng có thể được, nhưng tuyệt đối không phải là ở lúc này.”
“Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, hai ngươi cần phải nhớ rõ.”
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc sửng sốt, ngay sau đó là vẻ mặt đầy xấu hổ, cúi đầu: “Phu nhân nói rất đúng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Khương Nịnh Bảo cười vừa lòng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nheo nheo mắt nói.
“Tạ Cảnh Dực bên này không cần lo lắng, hắn là người sẽ không ở trong hôn lễ của mình mà bày mưu tính kế, hiện tại chúng ta phải đề phòng chính là Dương Thư Thanh, nàng ta cũng không phải là người tốt lành gì, đặc biệt là sau khi biết hôn lễ của Tạ Cảnh Dực sẽ do ta xử lý, nàng ta lại sẽ bất chấp như thiêu thân.”
Dương Thư Thanh là nữ chủ tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm. sợ nhất là nàng ta sẽ lợi dụng hôn lễ mà đối phó với nàng, một khi đương gia chủ mẫu là nàng xử lý hôn lễ xảy ra vấn đề. Dương Thư Thanh sẽ liền phát tán tin đồn khắp nơi, hất nước bẩn lên người nàng, đem nàng vùi xuống bùn, diệt trừ ngọn núi lớn đè trên đầu nàng ta.
Khương Nịnh Bảo chưa bao giờ dám coi thường Dương Thư Thanh, cho nên sẽ nhằm vào hành động của Dương Thư Thanh mà phòng bị, nàng phân tích lợi hại cho hai tỳ nữ Xuân Nhạc, Xuân Hỉ, hai nàng mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ mà sợ không thôi.
Nếu phu nhân thật sự có ý giống các nàng, chẳng phải phu nhân đã rơi vào bẫy của Dương tiểu thư.
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh uống trà, trong lòng lại suy nghĩ xử lý hôn sự thế nào, Khương Nịnh Bảo cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nàng cần suy nghĩ cho thật tốt.
Lúc này, một bà tử trong phủ đến bẩm báo.
“Phu nhân, nhị thiếu phu nhân của phủ Trấn Bắc hầu cầu kiến.”
Phủ Trấn Bắc Hầu….
Khương Nịnh Bảo giật mình, công gia(nhà chồng) của đại đường tỷ chính là phủ Trấn Bắc Hầu, chuyện của đại đường tỷ nàng có chú ý một chút, cũng biết được một chút.
Lúc trước đại đường tỷ gả vào hầu phủ cao sang, Trương thị hào hứng chịu không được, nơi nơi đều khoe khoang, nhưng sự thật, Trấn Bắc Hầu gia nghiệp rộng lớn, chủ tử đông đúc, tranh đấu càng kịch liệt, đại đường tỷ ngày ngày ở phủ Trấn Bắc Hầu cũng không tốt đẹp gì, có thể nói là từng bước từng bước, như đi trên tảng băng mỏng.
Nhìn tình trạng bây giờ của đại phòng, vị đại đường tỷ này có lẽ chính là muốn cầu xin nàng giúp đỡ.
“Đưa người vào đi.”
Khương Nịnh Bảo không phải là người giận chó đánh mèo, nàng có nguyên tắc, có giới hạn của mình, Khương Xu Nghiên là thai phụ, thời mạt thế kia, thai phụ cùng đứa nhỏ đều là quý báu.
Trước khi đường tỷ bình an sinh đứa nhỏ, nàng sẽ che chở cho đường tỷ, nhưng không hơn.
Khương Xu Nghiên bất kể là gả cho hầu phủ cao sang, nhưng đến bước đường này đều có một phần ‘công lao’ của nàng, nào biết sau này nàng gặp nạn, Khương Xu Nghiên mượn thế nàng như cá gặp nước có thể hay không lại bỏ đá xuống giếng, hung hăng dẫm thêm một đạp.
Nịnh Bảo cũng không dám coi thường lòng người.
Khương Xu Nghiên mang theo tỳ nữ đi vào đại sảnh chủ viện, vừa vào trong, liền nhìn thấy một nữ tử dung mạo như hoa ngồi ngay ngắn bên bàn gỗ hoa lê, bàn tay nhỏ trắng nõn thon thả đang thành thục pha ấm trà.
Hương trà bay khắp đại sảnh.
“Đại đường tỷ, tỷ đến rồi, lại đây ngồi xuống đi.” Khang Nịnh Bảo đem bát trà trong tay đặt xuống, cười với Khương Xu Nghiên một cái, nụ cười thật xinh đẹp, lộng lẫy bắt mắt.
Đáy mắt Khương Xu Nghiên hiện lên kinh diễm cùng hâm mộ, trong lòng phập phồng, nàng cũng biết được phụ mẫu mình lại đối đãi với nhị phòng tứ muội như vậy, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
rõ ràng có chỗ dựa tốt như vậy, lại càng đi tìm đường chết.
Dày mặt đến phủ Định Quốc Công xin giúp đỡ, Khương Xu Nghiên cũng là đường cùng, mẹ chồng vậy mà lại muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng nàng, hưu nàng, để cho trượng phu có một cuộc hôn nhân mới tốt hơn.
“Tứ muội, ta… Ta… không ngờ là phụ thân sẽ làm những chuyện như vậy, thật xin lỗi.”
Khương Xu Nghiên được tỳ nữ đỡ ngồi xuống đối diện với Nịnh Bảo, vẻ mặt đầy xấu hổ xin lỗi nàng.
Khương Nịnh Bảo lấy cho nàng một ly nước ấm, cười nhạt: “Đại đường tỷ, tỷ không cần nói lời xin lỗi, có xin lỗi nhiều đi chăng nữa cũng không có cách nào che dấu chuyện đại bá âm mưu hại phụ mẫu ta được.”
Khuôn mặt Khương Xu Nghiên trắng bệch, khoé môi run rẩy, muốn nhờ nàng giúp đỡ nhưng lúc này lại không có cách nào nói ra, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên một nỗi tuyệt vọng.
Nàng quyết định đến Quốc Công phủ cầu xin sự giúp đỡ, thật ra cũng là muốn cho phu nhân Trấn Bắc Hầu có chút kiêng kỵ.
Nhưng bây giờ xem ra… Chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng Khương Xu Nghiên vẫn không muốn từ bỏ cọng rơm cứu mạng này.
“Đại đường tỷ, nói ra mục đích hôm nay đến đây của tỷ đi.” Nịnh Bảo uống một ngụm trà thơm. Lần đầu tiên biểu lộ lập trường của mình, sau đó ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng ta, dường như nhìn thấu tâm tư của nàng.
Khương Xu Nghiên vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy nước: “Ta là đến cầu tứ muội giúp đỡ. Mẹ chồng của ta, bà ấy…. Bà ấy muốn phá bỏ đứa nhỏ của ta, hưu ta.”
Nếu Trấn Bắc Hầu phu nhân chỉ là muốn hưu đại đường tỷ, hoặc là biếm thê thành thiếp, Nịnh Bảo cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng muốn phá bỏ đứa nhỏ, liền thật quá đáng, đây cũng là một sinh mạng nhỏ bé, Khương Nịnh Bảo cụp mắt, trong đáy mắt hiện lên sát khí.
“Tứ muội, ta biết bản thân không nên cầu muội, chỉ là… Chỉ là bây giờ chỉ có muội mới có thể giúp ta, ta cầu muội giúp ta, ta không muốn mất đứa nhỏ này.”
Khương Xu Nghiên thấy bộ dáng giống như thờ ơ của tứ muội, căn răng, đứng dậy rồi quỳ trước mặt Nịnh Bảo, Xuân Hỉ, Xuân Nhạc đứng bên thấy vậy lập tức ngăn nàng lại.
“Nể mặt cháu ngoại chưa ra đời, lúc này ta sẽ giúp tỷ.”
“Cảm ơn tứ muội, cảm ơn tứ muội.”
Khương Xu Nghiên vui quá mà khóc, một mặt đầy cảm kích, có một câu của tứ muội, đứa nhỏ của nàng cuối cùng cũng được bảo vệ.
Mục đích đã thành, Khương Xu Nghiên cũng không dám ở lại lâu, vội vàng mang theo tỳ nữ rời đi, chỉ là khi rời đi, Khương Nịnh Bảo liền cho Triệu quản gia phái người hộ tống nàng về Trấn Bắc Hầu phủ.
Buổi tối, nến đỏ lay động.
Khương Nịnh Bảo sau khi cùng Định Quốc Công trãi qua một hồi vận đông vui sướng, Nịnh Bảo lười biếng nằm trong lòng ngực của Định Quốc Công, nói với hắn chuyện xử lý hôn sự của Tạ Cảnh Dực, cùng với chuyện đại đường tỷ đến cầu nàng giúp đỡ.
Ban ngày, Định Quốc Công có công sự gấp gáp, phải đi đại doanh Tây Giao luyện binh, chỉ có buổi tối sau khi hoan ái, Nịnh Bảo mới cùng Định Quốc Công nói chuyện ban ngày, giao lưu tình cảm.
Định Quốc Công nghe được Nịnh Bảo nói đến chuyện đứa nhỏ của đại đường tỷ, đáy mắt hiện lên tia sáng, bàn tay to khẽ vuốt ve da thịt bóng loáng của nàng, giọng nói khàn khàn: "Nịnh Bảo, nàng thật sựrất thích đứa nhỏ?”
Khương Nịnh Bảo không nghĩ đến Quốc Công gia chú ý chuyện đứa nhỏ, nhưng nàng đúng thật là rất thích đứa nhỏ.
“Đúng vậy, ta thích đứa nhỏ.” nói xong, Khương Nịnh Bảo sóng mắt khẽ chuyển, khoé môi nổi lên nụ cười giảo quyệt, bàn tay nhỏ cố ý vẽ vời vòng tròn trên ngực hắn.
“Cho nên, Quốc Công gia, chàng cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
Định Quốc Công bị Khương Nịnh Bảo trêu chọc, bụng dưới nóng lên, cổ họng căng chặt, nháy mắt xoay người đem Khương Nịnh Bảo đè dưới thân, môi mỏng ngậm lấy vành tai nho nhỏ hồng nhuận của nàng, giọng nói lại càng thêm trầm thấp.
“Nàng nói rất đúng, đúng thật là cần phải nỗ lực nhiều mới được.”
Từ đêm động phòng hoa chúc đến giờ, hai người vẫn luôn gắn bó keo sơn, nhưng Định Quốc Công đêm nay so với trước lại càng thêm kịch liệt, càng thêm kéo dài thời gian hơn.
Khương Nịnh Bảo đang nổi lềnh bềnh trong bể tình đột nhiên có chút hối hận, trêu chọc người nào đó quá mức rồi.
Ngày mai nàng còn phải cùng đại ca đưa tiễn các vị cữu cữu của bọn họ nha.
Phủ An Viễn Hầu
Vốn mang tâm trạng mỹ mãn chờ đợi để gả, Dương Thư Thanh sau khi biết được hôn lễ của mình là do Khương Nịnh Bảo xử lý, khuôn mặt đẹp sa sầm, chung trà trong tay phịch một tiếng rơi xuống đất, nước trà văng tung toé.
“Thiến Dung, tin tức này có tin được không?”
Thiến Dung vội vàng nói “Tin tức đã truyền ra, nghe nói là Tạ phu nhân cố ý đem chuyện hôn lễ của Tạ đại thiếu gia giao cho Quốc Công phu nhân xử lý.”
hiện tại không ai còn gọi Tạ Cảnh Dực là thế tử, mà đổi xưng hô gọi hắn là Tạ đại thiếu gia.
Tất cả mọi người ở trong tối đều chê cười tiểu thư gả vào nơi thấp kém.
Dương Thư Thanh hít sâu một hơi, áp buồn bực xuống đáy lòng, trong mắt loé sáng, lạnh lùng cười, ác ý đối với Khương Nịnh Bảo.
“Thiến Dung, ngươi nói, Khương Nịnh Bảo có thể cố ý làm hỏng hôn lễ của ta hay không?”
Nàng cùng Khương Nịnh Bảo sớm kết thù, hiện giờ Khương Nịnh Bảo lại sắp trở thành mẹ chồng của nàng, khẳng định sẽ trả thù.
Dương Thư Thanh không sợ nhất chính là trả thù.
Người lớn lên trong vại mật thì có có thể được mất phần thủ đoạn, càng miễn bàn, bên người còn khôngcó một người ma ma tâm phúc, chỉ có hai cái nha hoàn chẳng có tâm cơ.
Chỉ cần Khương Nịnh Bảo dám ra tay, nàng liền dám bé gãy móng vuốt của nàng ta, điều duy nhất làm cho Dương Thư Thanh khó chịu chính là, nàng còn phải chịu đựng Khương Nịnh Bảo hai năm, hai năm… không phải là hai ngày.
Dương Thư thanh bị nghẹn một trận.
“Tiểu thư, cái này nô tỳ không biết, hẳn là không thể?” Thiến Dung do dự một hồi, mới trả lời.
Dương Thư Thanh đánh giá Thiến Dung một cái, trong lòng khẽ động, mặc kệ Khương Nịnh Bảo có gian lận hay không, nàng cũng có thể dự mưu một phen, nghĩ như vậy, Dương Thư Thanh nheo nheo hai mắt, lộ ra tươi cười sâu xa.