Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 153: Gió Thổi Mưa Giông Trước Cơn Bão





Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trầm Thanh Lê cảm giác toàn thân như bị điện giật, tê dại, tim cũng đập loạn nhịp
Lục Hoài Khởi híp mắt, nhìn người trước mắt, phảng phất như thấy hình ảnh khi phu thê bọn họ ở chung vui vẻ với nhau trước kia.

Hắn nửa đời trước cơ cục, mẫu hậu qua đời, hoàng đệ không còn, nhà ngoại tổ phụ bị diệt môn…Những người thân ở cạnh hắn dường như không ai có kết quả tốt.

Mỗi một lần hắn nhắm mắt, hình ảnh A Lê liền hiện lên trong đầu, hoặc dịu dàng hoặc hoạt bát.

Trong mộng, hắn luôn khát vọng nàng, bước thật nhanh về phia nàng nhưng đều là công dã tràng.

Hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiều, đến nỗi hắn sợ ngủ, sợ sẽ nằm mơ thấy nàng.

Hắn đã uống rất nhiều rượu để làm tê dại thần kinh, có như vậy hắn mới không nằm mơ thấy nàng.

Nhưng chỉ vài ngày sau, hắn liền phát hiện ra không thể gặp mặt A Lê dù ở trong mộng cũng khiến hắn tràn đầy tiếc nuối, nếu ở trong mộng cũng không gặp được nàng vậy thì cuộc sống của hắn sẽ cực kỳ đen tối, nhàm chán cũng sẽ tàn phá trái tim hắn.

Hắn tình nguyện mỗi ngày tỉnh lại trong tiếc nuối hơn là sống qua ngày trong cô đơn.
Giờ phút này, chóp mũi quanh quẩn khí tức của nàng, ánh mắt của Lục Hoài Khởi cũng dần trở nên dịu dàng, sủng nịch.

Một loại cảm giác yên ổn bồi hồi trong ngực, hắn hận không thể hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, phát tiết tình cảm đã chôn giấu trong lòng bao lâu nay

Đáng tiếc…Trong đôi mắt đen sáng bóng như hắc diệu thạch của nàng lại hiện lên vẻ ngượng ngùng, nghi hoặc và cả đề phòng.

Tiểu cô nương này, nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, cho nên vẫn luôn cảnh giác với hắn
Lục Hoài Khởi cảm giác có gai nhọn đâm nhẹ vào tim, buông Trầm Thanh Lê ra, cười nói “nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ tới vong thê của ta.

Hai người các ngươi không chỉ tên giống nhau mà tính cách cũng tương tự”
Ngữ khí buồn bã của hắn làm tim của Trầm Thanh Lê đột nhiên trầm xuống, như treo một tảng đá nặng.

Nàng nhìn hắn, hỏi “vậy ngươi xem ta thành thế thân của vong thê ngươi?”
Chuyện thế này nàng từng nghe nói tới.

Nam nhân luôn là “chuyên nhất”, chỉ là không phải chuyên nhất với một nữ nhân nào mà là chuyên nhất với loại hình nữ nhân nào
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lục Hoài Khởi có chút nghẹn lời, không biết phải trả lời nàng thế nào.

Hắn đương nhiên không cần thế thân cho A Lê của hắn, hắn chỉ là đưa A Lê bây giờ về chỗ của A Lê lúc trước thôi.

Nhưng nếu nói ra điều này, chắc chắn nàng sẽ cho rằng hắn đang nói chuyện vớ vẩn nào đó
“Chuyện này hiện thời ta chưa thể trả lời ngươi, có điều ngươi yên tâm, chờ trở về Tây Lương, ta sẽ cho ngươi một đáp án” Tây Lương là nơi nàng sinh ra và trưởng thành, ở nơi đó có ký ức của nàng, hắn hi vọng nàng có thể nhớ lại
Lục Hoài Khởi không nói, Trầm Thanh Lê cũng không hỏi nhiều.


Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, tiếp tục vấn đề của mìn “ngươi có thể đảm bảo người tên Vạn Kim có thể đưa mẫu thân ta bình an đến Tây Lương sao?”
Chuyện này là đương nhiên.

Khi bọn họ rời khỏi dịch trạm, Đồng Vạn Kim cũng cải trang, mang theo Chu thị rời đi.
Lục Hoài Khởi không muốn nói thêm, sợ khiến Trầm Thanh Lê hoài nghi năng lực của hắn.

Dù sao chuyện đã đến mức này, đành để thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi
Trầm Thanh Lê xê dịch thân mình, ngồi đối diện Lụ Hoài Khởi
Tuy kế hoạch thất bại, Chu Hao vẫn tiếp tục phái người âm thầm theo dõi đội ngũ trùng điệp rời khỏi dịch trạm nhưng phải mất mấy ngày, hắn mới phát hiện ra người cỡi ngựa đi đầu hàng ngũ không phải là Lục Hoài Khởi.

Tuy hắn dịch dung rất khá nhưng mặt có thể ngụy trang, khí chất lại không thể bắt chước.

Mà Lục Hoài Khởi không có mặt trong đội ngũ chứng tỏ Tương Giang công chúa không có mặt ở đây, Chu Hao đành phái người ra roi thúc ngựa đưa tin tức đến hoàng cung cho Nam Đàn đế
Nam Đàn đế đọc thư xong, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Ân Ly Cận
Ân Ly Cận một thân áo bào tím thần bí mà quỷ quyệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Nam Đàn đến “Hoàng thượng, ngươi đã vô năng như vậy, theo ước định, Cô cũng không thể giao giải cổ dược cho ngươi được” Nói xong phất tay áo rời đi
Nam Đàn đến vội đuổi theo, ăn nói khép nép, thậm chí suýt chút nữa là quỳ xuống đất cầu xin.

Ân Ly Cận mới nói “vậy được, Cô lại cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng có thể lấy được giải dược hay không đành trông cậy vào thủ hạ của ngươi”
Khi hắn ra khỏi ngự thư phòng của Nam Đàn đế, Tử Nghiên đã chờ sẵn bên ngoài

“Chủ tử, bây giờ chúng ta làm gì?” Tử Nghiên gia tăng cước bộ, nghiêng người hỏi Ân Ly Cận ‘Bắc Tề đế đã phái người đến thúc giục chủ tử, nói sao chủ tử đến Nam Đàn liền không có tin tức” Không có tin tức Lục Hoài Khởi bị thương hay gặp xui xẻo, Cao Quân Thận được nhiên ngồi không yên
Ống tay áo của Ân Ly Cận lay động theo bước chân hắn, hoa văn thêu tơ vàng dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.

Hắn đột nhiên dừng bước “Tử Nghiên,ngươi nói , có phải thiên mệnh không thể cãi?”
Sao lại hỏi như vậy? Tử Nghiên nhíu mi, nhẹ giọng nói “Quốc sư, ngài không phải đã nghịch thiên cải mệnh làm cho Trầm Thanh Lê khởi tử hồi sinh sao?” Theo đó, duyên phận của Trầm Thanh Lê cũng đã bị thay đổi
Nhắc tới Trầm Thanh Lê, trên mặt Ân Ly Cận liền nổi lên nhàn nhạt ưu thương, thì thào nói “nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt” Hắn nghịch thiên cải mệnh, làm cho nàng khởi tử hồi sinh là muốn triệt để kết thúc nhân duyên của nàng và Lục Hoài Khởi.

Như vậy trong cuộc sống của nàng liền chỉ có hắn, không có Lục Hoài Khởi xen vào, nàng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.

Nhưng thế sự vô thường, lại để Lục Hoài Khởi gặp được nàng.

Có cảm giác quanh co lòng vòng, cuối cùng hết thảy lại trở về chỗ cũ
“Tử Nghiên, trở về liền thu thập hành lý, ngày mai chúng ta cũng đi Tây Lương đi” Có lẽ hắn không nên ký thác hi vọng trên người đám người Nam Đàn phế vật, đã tới lúc dùng thủ đoạn cay nghiệt để thu thập Lục Hoài Khởi rồi.

Trong mắt Ân Ly Cận lộ ra tia hung ác nham hiểm, giống như sói đói lộ ra răng nanh sắc bén, chuẩn bị săn mồi
Hai chữ Tây Lương cũng làm cho Tử Nghiên bồi hồi.

Nữ nhân A Kha kia vẫn còn ở đó.

Xem ra Tây Lương lại chuẩn bị trải qua một trận tinh phong huyết vũ
Tây Lương
Trầm Kính Phong bị cách chức An quốc công, trở nên nghèo túng, vẻ mặt đau thương xách thực hộp đi vào một đại điện hoang phế.


Trong đại điện rộng lớn phủ đầy tro bụi và mạng nhện, hắn đi thẳng vào trong, cuối cùng tìm được Trầm thị đang nép mình trong một góc
Trầm thị ôm cái gối trong tay, miệng không ngừng gọi A Lê
Trầm Kính Phong tiến lên, ôn nhu nói “muội muội, ăn cơm”
Trầm thị ngước gương mặt bẩn thỉu lên, nhìn thấy là Trầm Kính Phong liền mỉm cười, nói với cái gối trong ngực “A Lê, đây là cữu cữu ngươi.

Cữu cữu ngươi là An quốc công, mẫu thân là bấc đắc dĩ mới đưa ngươi cho cữu cữu ngươi nuôi nấng, chờ mẫu thân đã đứng vững gót chân trong hoàng cung, mẫu thân cam đoan sẽ đưa ngươi vào cung, đến lúc đó mẹ con chúng ta có thể đoàn tụ” Nói tới đây, nước mắt liền rơi xuống.

Cuối cùng như hạ hết quyết tâm mới đưa cái gối cho Trầm Kính Phong “huynh trưởng, nhất định phải chiếu cố tốt cho A Lê nhà ta.

A Lê là tâm can bảo bối của ta, ta hiện tại hi sin thế này cũng để vì sau nàng ở Tây Lương được vinh quang”
Hốc mắt Trầm Kính Phong cũng phiếm hồng.

Tình cảnh này chính là năm đó Trầm thị đem con phó thác cho hắn.

Hắn nghẹn ngào nói “muội muội, A Lê đã…” Lời vừa đến bên khóe miệng, chống lại ánh mắt nghi hoặc của muội muội, hắn không đành lòng nói ra “muội muội yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho A Lê, nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất”
Ôm chặt cái gối trong tay, trong lòng hắn trào dâng bi thương.

Cho đến giờ, hắn cũng chỉ hi vọng chất nữ của mình được cha mẹ yêu thương, sau đó gả cho lang quân như ý.Hắn cũng hi vọng lão thiên gia có thể bù đắp cho nàng, để nàng được hưởng thụ hết thảy những gì mà huynh muội hắn đã không cho nàng.
Bên ngoài, Thập nhị nghe tiếng nói chuyện bên trong, trong lòng cũng suy sụp, chán nản.

Toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có ở nơi này hắn mới có thể cảm nhận được Đại hoàng tỷ của hắn từng tồn tại.