Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 158: Mỹ Nam Kế





Tháng tám, hoa quế nở rộ
Nơi tiểu viện mẹ con Trầm Thanh Lê đang ở có hai cây quế cổ thụ, lúc này hoa nở đầy cành, trong không khí tràn ngập hương hoa dịu nhẹ.

Đủ loại hoa trà cùng nở rộ, một mảnh muôn hồng nghìn tía
Chu thị vốn thích hoa cỏ, ngày nào cũng cùng Hương Bạch, Hương Hải cắt vài đóa hoa trà đẹp nhất đem cắm trong phòng
Trầm Thanh Lê thì nghiên cứu chạm trổ đồ mộc.

Lúc trên xe ngựa đến Tây Lương, Lục Hoài Khởi đã sắm cho nàng một một dao điêu khắc, nàng cũng rất thích công việc này.

Hạ nhân trong phủ cũng rất tinh ý, mỗi ngày đều chuẩn bị cọc gỗ cho nàng điêu khắc, sau vài ngày nghiên cứu, cuối cùng nàng cũng khắc ra được chim gỗ sống động như thật, khiến Chu thị tán thưởng vô cùng
Hôm nay, Trầm Thanh Lê ở trong viện điêu khắc, Hương Hải và Hương Bạch theo Chu thị ra vườn cắt hoa như mọi ngày.
Hương Bạch và Hương Hải đưa mắt nhìn nhau, sau đó Hương Bạch lên tiếng “phu nhân, ngài có thể không biết.

Tương Giang công chúa tuy thân phận cao quý nhưng dù sao Nam Đàn cũng phụ thuộc Tây Lương, nàng đối với người Tây Lương chỉ là con tin mà thôi.

Hiện bên ngoài đều nói Cửu thiên tuế không cần hậu đãi công chúa con tin của quốc gia khác” Nàng cùng Hương Hải theo từ Nam Đàn đến, luôn tận tâm tận lực chăm sóc hai mẹ con nên Chu thị cũng rất coi trọng các nàng
Chu thị vốn không có chủ kiến, nghe Hương Bạch châm ngòi thổi gió, lập tức lo lắng nóng nảy

Hương Hải lại bồi thêm “phu nhân, có chuyện nô tỳ vốn muốn tiếp tục gạt người nhưng phu nhân và công chúa bình thường luôn chiếu cố chúng nô tỳ, nô tỳ không thể không ăn ngay nói thật với người.

Mấy ngày trước nô tỳ nghe quản gia trong phủ nói, bên Nam Đàn truyền đến tin tức, Nam Đàn đế chết bất đắc kỳ tử, hoàng hậu cũng tuẫn táng theo, bây giờ Nam Đàn rất lộn xộn”
Chu thị thân mình run lên, bước chân lảo đảo.

Nếu Nam Đàn hậu còn sống, dù thế nào cũng là họ hàng xa, mẹ con các nàng vẫn còn có chỗ để dựa vào, nay nàng chết đột ngột như vậy, dù nhi tử của nàng đăng cơ thì tình cảm cũng đã phai nhạt, liệu còn có thể dựa vào?
Hương Bạch cầm kéo cắt một đóa hoa trà, lại nói ‘nô tỳ cũng nghe quản gia nói hiện thế cục Nam Đàn hết sức hỗn loạn, Ngũ hoàng tử đăng cơ kế vị, phong Tả tướng làm An Nhàn hầu” An Nhàn hầu, tên như ý nghĩa, là một hầu gia nhàn rỗi
Ngũ hoàng tử không phải là nhi tử của hoàng hậu, nói cách khác tân đế không có chút quan hệ nào với Chu gia các nàng.

Chu thị ngu đến mấy cũng hiểu được ý tứ của Hương Bạch.

Nam Đàn về sau đã không thể dựa vào, Trầm Hạo Nhiên lại càng không đáng tin, mẹ con các nàng thân lại ở Tây Lương, không có chỗ dựa sẽ bị người khi dễ.

Nàng không ngại khổ nhưng lo cho nữ nhi mới vừa cập kê, như nụ hoa chớm nở, hẳn nên tìm một phu quân tốt để dựa vào, từ nay về sau sống vui vẻ hạnh phúc
Hương Bạch vụng trộm nháy mắt với Hương Hải, Hương Hải liền nói ‘chúng nô tỳ cũng mong được tiếp tục hầu hạ Tương Giang công chúa.

Công chúa tuy có Lục cửu thiên tuế che chở, lúc này không bị đuổi ra ngoài, không bị người nhục nhã nhưng tính tình công chúa quá mức hiền lành, vào phủ lâu như vậy cũng chưa từng chủ động gặp Cửu thiên tuế”
Chu thị bị các nàng nhắc nhở, lúc này mới phát giác các nàng nói không sai.


Mẹ con nàng ăn, dùng đều của Lục Hoài Khởi lại chưa từng biểu lộ cảm kích với hắn.
Hương Bạch cũng phụ họa “phu nhân, mấy ngày nữa chính là sinh thần của Lục cửu thiên tuế.

Cửu thiên tuế quyền cao chức trọng, đưa lễ vật sang quý cho hắn, có lẽ hắn sẽ không thích.

Nô tỳ thấy công chúa giỏi điêu khắc, chi bằng để công chúa làm ra lễ vật tặng cho Cửu thiên tuế”
Chu thị nghĩ nghĩ, cảm thấy Hương Bạch nói rất có lý
Hương Hải lại nói “phu nhân, thứ cho nô tỳ lắm miệng.

Người cũng biết một nữ tử sống trên đời gian nan thế nào, Lục cửu thiên tuế dù lúc này chiếu cố Tương Giang công chúa có lễ nhưng người bên ngoài đều nói công chúa và Cửu thiên tuế dây dưa không rõ”
Chu thị nghe xong liền lảo đảo chực té.

Nữ nhi của nàng và Lục cửu thiên tuế là trong sạch ah
Hương Hải, Hương Bạch vội đỡ nàng “phu nhân, người bình tĩnh chút.

Giống như chúng nô tỳ vừa nói, phu nhân và công chúa ở Tây Lương tứ cố vô thân, nếu sau này Cửu thiên tuế không chiếu cố công chúa nữa, công chúa sẽ bị gả cho vương công quý tộc nào đó nhưng với thanh danh bị bêu xấu của nàng hiện tại, e là sau này phu quân nàng sẽ không đối xử tử tế với nàng”

Chu thị liền oán thầm Lục Hoài Khởi.

Là hắn đưa mẹ con nàng vào ở trong Lục cửu thiên tuế phủ, đây không phải là chọc cho người ta nói sao? Lại nghĩ, nếu hắn không đưa mẹ con nàng vào phủ thì mẹ con nàng ở Tây Lương tứ cố vô thân, cũng chẳng biết đi đâu.

Cho nên mẹ con nàng rốt cuộc chỉ có thể mặc người điều khiển.

Nghĩ tới đây, nàng liền cảm thấy suy sụp
Hương Hải vội an ủi nàng “phu nhân, người cũng đừng quá lo lắng.

Công chúa là người có phúc, sau này cứ đi một bước tính một bước đi nhưng lập tức đã tới sinh thần của Cửu thiên tuế, hay phu nhân nói công chúa điêu khắc một kiện lễ vật đưa cho Cửu thiên tuế đi”
Dù Chu thị có lo lắng thế nào cũng biết chuyện đã đến thế này, chỉ có thể lấy lòng Lục Hoài Khởi.
Nàng lập tức trở về nói với Trầm Thanh Lê “A Lê, Cửu thiên tuế hiện là chỗ dựa duy nhất của chúng ta.

Sinh thần hắn, nếu chúng ta không tặng lễ vật, thực sự là không ổn.

Ngươi dù sao cũng mỗi ngày chạm chạm khắc khắc, chi bằng thuận tiện làm một vật nhỏ xem như lễ vật sinh thần cho hắn đi”
Trầm Thanh Lê cảm thấy hiện Lục Hoài Khởi đã hoàn toàn xem nàng là vong thê của hắn, nếu tặng quà sinh thần sẽ càng làm hắn nghĩ nhiều, cho nên xem như không biết, không tặng quà.

Thế nhưng Chu thị lại không ngừng lải nhải bên tai nàng, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, thực sự điêu khắc lễ vật cho Lục Hoài Khởi
Vì không để mọi người nói nàng quan tâm Lục Hoài Khởi, cách ngày sinh thần hắn mấy ngày, nàng đã cho người mang lễ vật đến tặng cho hắn
Ngay trong hôm đó, quản gia đã tìm đến viện của nàng, cười nói “công chúa tặng lễ vật, Cửu thiên tuế rất thích nhưng Cửu thiên tuế cảm thấy lễ vật công chúa tặng hơi nhỏ, vì thế Cửu thiên tuế muốn lão nô đến mời công chúa đến thư phòng một chuyến”

Có câu không đánh vào khuôn mặt đang cười, huống chi hiện tại mẹ con nàng đang ăn nhờ ở đậu, Chu thị lại bị Hương Hải và Hương Bạch tẩy não, hoàn toàn không có ý thức phản kháng.

Nàng vội vàng thúc giục Trầm Thanh Lê thay xiêm y, rồi lại thúc giục nữ nhi mau đến chỗ Lục Hoài Khởi
Đã gần một tháng không gặp, Trầm Thanh Lê nghe hạ nhân trong phủ nói Lục Hoài Khởi bộn bề công việc, còn bận hơn cả hoàng thượng nhưng khi nàng đi vào thư phòng lại thấy hắn đang ngồi bên bàn, nhà nhã uống trà.

Nhìn thấy nàng liền bất mãn đặt chén trà xuống
Quản gia vội vàng mang theo tiểu tư khác rời đi
Chờ thư phòng chỉ còn lại hai người, Lục Hoài Khởi liền trầm mặt ném hùng ưng bằng gỗ mà Trầm Thanh Lê điêu khắc tặng hắn lên bàn, liếc nàng một cái, hừ lạnh “đây là lễ vật sinh thần ngươi tặng Cô? Quả thật còn không bằng đám tiểu thương nơi đầu đường” Nói xong còn hừ một tiếng, hiển nhiên cực kỳ bất mãn bởi lễ vật của Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi, rất muốn cầm lấy hùng ưng rồi quay người rời đi nhưng người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nàng chỉ có thể nhịn
“Cửu thiên tuế, ngài muốn lễ vật gì? Thần nữ sẽ cố hết sức” Trầm Thanh Lê mím môi thỏa hiệp
Lục Hoài Khởi như đang chờ nàng nói những lời này, khẽ nhướng mày, nói “như vầy đi, mấy ngày tới, ngươi mỗi ngày đều tới thư phòng của Cô, chiếu theo bộ dáng của Cô mà điêu khắc một bức tượng gỗ đi.

Chạm khắc thật tốt, xem như là lễ vật sinh thần cho Cô.

Yêu cầu như vậy cũng hợp lý chứ?”
Trầm Thanh Lê: yêu cầu như thế là không hợp lý đó, có được không?
Muốn nàng mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, chẳng lẽ không phải muốn dùng mỹ nam kế để dụ dỗ nàng sao?.