Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 63



Nhưng mà ban ngày bị Lâm An Thâm làm phiền còn được, buổi tối lại còn bị anh bắt nạt. Từ trước, hai người có thế ba bốn lần một tuần, đôi khi giữa trưa anh hứng lên ăn một chút đậu hũ của cô, như vậy còn nằm trong khả năng của Giản Lộ. Nhưng mà bây giờ, mỗi buổi tối anh đều dây dưa cô vài lần. Anh tinh lực tràn đầy làm cho mỗi lần như vậy cô đều nằm phịch ở dưới thân thì anh mới dừng lại. Thậm chí cón có vài buổi sáng, Giản Lộ tỉnh lại khi anh đang động thủ, vận động kịch liệt xong cô lại mơ màng ngủ tiếp.

Tinh thần Giản Lộ trở nên mệt mỏi tới cực độ. Có buổi tối cô thực sự không chịu được Lâm An Thâm, liền từ chối anh. Cuối cùng cô cũng có một giấc ngủ ngon lành. Ngày hôm sau, 4 giờ sáng cô tỉnh một lần, phát hiện không có người ngủ bên cạnh. Lúc đầu còn nghĩ anh đi uống nước hay đi toilet, cô không để ý lại ngủ tiếp. Hơn 8 giờ, Giản Lộ rời giường, phòng bếp truyền đến những tiếng động Lâm An Thâm là bữa sáng. Giản Lộ yên tâm tắm. Ăn xong bữa sáng, Lâm An Thâm lau bàn, Giản Lộ lấy quần áo trong máy sấy ra ban công phơi bằng gió trời. Nhưng mà, cô phát hiệt trong thùng rác ban công có rất nhiều tàn thuốc!

Lúc ngồi trong xe, Giản Lộ nhịn không được thử Lâm An Thâm: “Chồng à, tối hôm qua anh… ngủ ngon không?”

Lâm An Thâm chăm chú lái xe: “Ừ, rất ngon.”

Giản Lộ nắm lấy dây an toàn: “Lúc hơn 4 giờ hình như em không thấy anh?”

Lâm An Thâm đảo một vòng tay lái, xe rẽ vào một con phố khác: “Ừ, anh đi uống cốc nước.”

Giản Lộ không hỏi nữa, thắt lại dây an toàn.

Từ đó về sau, cho dù Giản Lộ có khó chịu thế nào cũng không từ chối yêu cầu của Lâm An Thâm nữa.

Ngày qua ngày. Thình thoảng Lâm mẹ sẽ gọi điện cho Giản Lộ hỏi cuộc sống hai người có tốt không. Giản Lộ luôn không biết trả lời thế nào. Người khôn khéo như Lâm mẹ hẳn là hiểu rõ, lúc chuẩn bị cúp máy luôn thở dài với cô: “Tiểu Lộ, mẹ biết cũng không dễ dàng gì, nhưng mà hoàn cảnh của Lâm An Thâm… nhường nó một chút…”

Nhường anh một chút…

Nhường anh một chút…

Kỳ thật đối với anh, Giản Lộ lúc nào cũng nhịn. Bây giờ như cô đang đi trên dây thừng chăng giữa trời, mỗi ngày lùi một bước, mỗi ngày lùi một bước. Cô không biết điểm dừng của mình là đâu, hoặc là lại đối mặt với Lâm An Thâm, cô không nắm chắc dây. Nhưng mà có người biết hay không, cô vốn không phải diễn viên xiếc chuyên nghiệp, cô không biết cách đi trên dây. Sai một bước là cô rơi xuống tan xương nát thịt. Mà một bước kia sẽ xảy ra vào ngày nào thì chính cô cũng không đoán trước được.

Ở đây cuộc sống là bất ngờ, điều Giản Lộ có thể làm duy nhất là lựa chọn, chính là để thần kinh thả lỏng đi.

Là tốt rồi, ví dụ như một ngày. Giản Lộ lại phát hiện thùng rác ban công đầy tàn thuốc.Thậm chí cô còn không biết Lâm An Thâm học hút thuốc từ lúc nào.

Anh luôn có thái độ kính nhi viễn chi với tất cả các loại chất kích thích, không uống rượu, không thút thuốc lá, không ăn cay, mặn quá hay ngọt quá cũng không ăn. Giản Lộ cũng không biết giải thích đống tàn thuốc này như thế nào.

Cả một ngày quan sát sắc mặt Lâm An Thâm thật cẩn thận, nhưng hành vi, biểu tình của anh vẫn không có gì bất bình thường.

Đúng vậy, cho tới bây giờ cô cũng không tìm được dấu vết gì trên mặt Lâm An Thâm.

Anh, ở trước mặt Giản Lộ luôn duy trì bộ mặt của một người bình thường.

Tính tình ôn hòa, cảm xúc ổng định, nghỉ ngơi có quy luật.

Nhưng mà Giản Lộ vẫn biết, loại trời yên bể lặng này thì không người bình thường nào có thể làm được?

Đến muộn rồi, Giản Lộ lại thiếp đi trong lòng Lâm An Thâm như mọi khi.

Lâm An Thâm chôn sâu trong thân thể của Giản Lộ một lúc lâu mới dứt được ra. Anh động hai tay nhìn xuống Giản Lộ dưới thân. Thật lâu sau, anh mặc quần áo, bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng chiếu.

15 phút sau. Giản Lộ mở mắt ra.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chiếu, Lâm An Thâm đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Ánh sáng màu xanh hắt lên mặt anh, rõ ràng, không bỏ sót một chút cảm xúc nào.

Hiển nhiên Lâm An Thâm không chuẩn bị cho sự xuất hiện của cô, người cứng đờ, cố gắng muốn thu hồi lại cảm xúc của mình. Trong lúc hoảng loạn muốn tìm điều khiển để tắt màn hình đi, nhưng mà vừa thấy nó thì phát hiện Giản Lộ đã cầm điều khiển rồi.

Giản Lộ ngồi bên cạnh anh, nhìn vào màn hình. Trên màn hình là hình ảnh của camera theo dõi thang máy của Trọng Mộc. Một nam một nữ, cách nhau cũng không xa lắm, trong trao đổi cũng chỉ giới hạn ở những cái gật đầu sơ qua.

Giản Lộ chuyển tiếp tới đến đoạn sau. Hai cô gái, gật đầu nói hai câu, thang máy dừng ở tầng tiếp theo, một người đàn ông đi vào, ba người cùng nhau chào hỏi, đồng nghiệp nam kia chào hỏi vài câu với cô gái, trong lúc nói chuyện, có môt cô gái có thái đó đặc biệt ân cần.

Lại đoạn tiếp theo. Một đám người, thang máy đi lên trên, không gian yên tĩnh, trong lúc tốp năm tốp ba nam nữ rời khỏi, những người đi trước nói lời chào với người phía sau. Cho dù là nam hay nữ, người con gái kia đều mỉm cười khách sao đáp lại.

Đoạn tiếp theo, rồi đoạn tiếp theo nữa.

Nhân viên của Trọng Mộc đều là thành phần tri thức cấp cao, ở nơi công cộng cũng không ồn ào hay buôn chuyện linh tinh. Trong thang máy dù là nam hay nữ đều mang theo tác phong chuyên nghiệp chào hỏi, nói lời tạm biệt. Không có ái muội, không khác thường, không có bầu không khí đặc biệt. Hình ảnh đơn điệu, nội dung nhàm chán.

Nếu nhất định phải tìm ra nguyên nhân Lâm An Thâm như vậy thì phải nhìn từng hình ảnh, luôn luôn xuất hiện Giản Lộ.

Giản Lộ quay đầu nhìn về phía Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm lảng tránh ánh mắt của cô.

Giản Lộ chủ động giải thích: “Em không quen ai trong bọn họ. Nói cũng chỉ lời xin chào với gặp lại.”

Lâm An Thâm vò đầu. Anh biết, anh có thể nhìn ra, nhưng mà vẫn phiền muộn trong lòng. Đứng dậy lướt qua Giản Lộ, anh vội vã đi ra ban công. Ở sau chậu hoa lấy ra bao thuốc với cái bật lửa, bắt đầu châm thuốc, dùng sức hít mấy hơi mới cảm thấy trong lòng tốt lên một chút.

Giản Lộ theo anh đi ra.

Lâm An Thâm nhìn thấy vẻ không đồng tình trong mắt cô, thở sạch khói thuốc trong khoang miệng ra, anh dập luôn điếu thuốc.

Giản Lộ nhìn bộ dáng hút thuốc của anh, tim thắt lại một chút: “Chồng à…”

Lâm An Thâm cười cười, thật miễn cưỡng: “Tốt rồi, ngủ đi.” Nói xong vươn tay kéo Giản Lộ về phòng.

Giản Lộ không nhúc nhích, kéo tay anh lại: “Đưa em.”

Lâm An Thâm không còn có thể giả ngu, chỉ có thể đưa bật lửa với bao thuốc cho cô.

Giản Lộ trực tiếp ném cả hai vào thùng rác, sau đó mới cùng Lâm An Thâm về phòng.

Lâm An Thâm để Giản Lộ ngủ trước, anh vào phòng tắm xả nước. Lúc trở lại phòng ngủ, Giản Lộ ngồi ở cạnh giường chờ anh. Anh ngồi phía sau ôm lấy, hít thật sâu một hơi hương vị ngọt ngào của cô.

Giản Lộ đặt tay mình trên tay anh: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Cánh tay Lâm An Thâm lại thêm lực: “Anh xin lỗi…”

Giản Lộ xoay người ôm lấy anh: “Lần sau anh không thoải mái thì nói cho em được không?”

Vòng tay mềm mại của cô ôm lấy anh, Lâm An Thâm lẳng lặng cảm nhận nhịp đập của cô, nắm tay lại.

Ánh trăng chiếu mờ ảo. Thứ ánh sáng nhàn nhạt trải xuống.

Hồi lâu, Giản Lộ ở trong lòng Lâm An Thâm nghe thấy âm thanh: “Giản Lộ, xong việc với Phú Hòa, hai chúng ta đi Hà Lan đi…”

Giản Lộ tình cảm vuốt tóc anh: “Được…”

Sau đó thật lâu, Giản Lộ cúi đầu nhìn Lâm An Thâm, nhìn anh từ từ nhắm mắt lại ngủ say. Mỉm cười, hôn lấy thái dương anh. Nhẹ nhàng để anh nằm trên giường, sau đó cùng ngủ với anh, đắp kín chăn, ôm trọn anh trong lồng ngực.

Lại bỗng nhiên nghe được giọng Lâm An Thâm: “Giản Lộ, từ chức đi.”

Nụ cười cứng đờ trên khóe miệng. Giản Lộ không biết trả lời sao cho thuyết phục.

Lâm An Thâm nằm ở trong lòng Giản Lộ, sợ lạnh ôm chặt lấy cô. Đồng thời cũng kiên nhẫn chờ đáp án.

Im lặng. Đầu giường tiếng đồng hồ báo thức kêu tích tắc, tích tắc.

Giản Lộ nhẹ nhàng đáp: “Đươc…”

Lâm An Thâm thả lỏng cái ôm, an tâm tiến vào trong mộng.

Trong mộng, thế giới rất lớn, chỉ có cô và anh…

Lâm An Thâm nói: Muốn
— QUẢNG CÁO —