Khi Giản Lộ tỉnh lại, giường chiếu lộn xộn không chịu được. Toàn bộ cơ thể đều đau, thậm chí chạm vào vài chỗ cũng cảm thấy đau. Sức để quay đầu cũng không có. Trong ánh nắng, bên giường có một người đang ngồi đưa lưng về phía mình, hai tay khum lại, đau khổ ôm lấy đầu.
Giống như có linh cảm, người kia lập tức quay đầu lại nhìn cô.
Lâm An Thâm vừa nhìn liền thấy Giản Lộ đã tỉnh, trong lòng mừng rỡ, nhưng tầm mắt vừa chạm đến những vết thương trên người cô, anh dừng lại.
Tay vừa đưa đến giữa không trung liền thấy cô co rúm lại một chút theo bản năng.
Niềm hy vọng cuối cùng của Lâm An Thâm sụp xuống –
“… anh đi ra ngoài lấy chút cháo…” Nói xong, người đã ra khỏi phòng rồi.
Vẻ mặt của anh tiều tụy không chịu nổi, giọng cũng khàn khàn… Nước mắt của Giản Lộ từ hai bên khóe mắt chảy dọc xuống, cô không rõ các vết thương đã đau muốn chết lặng, mà sao ngực vẫn đau giống như nơi cõi lòng đang tan nát…
Lúc Lâm mẹ nhận được điện thoại của Lâm An Thâm, bà lắp bắp kinh hãi.
Lập tức gạt bỏ mọi việc, đáp máy bay trở lại Trung Quốc. Lúc đến nhà của Lâm An Thâm, bà nhìn vào gương mặt vốn hồng hào của Giản Lộ mà bây giờ tái nhợt, vẻ thương tâm, đáy mắt làm một mảng tĩnh mịch. Vẫn mặc áo dài, quần dài, nhưng những vết tím ở trên cổ, mu bàn tay lại không cách nào che được.
Trước đó, Lâm An Thâm cũng không gọi điện nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe giọng nói của anh rất bất lực. Lần này Lâm mẹ rõ ràng…
Lâm mẹ nhẹ nhàng ôm lấy Giản Lộ với đôi mắt đang thất thần như ôm một đứa bé: “Tiểu Lộ… đi ra ăn chút cháo được không…”
Giản Lộ ngơ ngác đi theo Lâm mẹ đến phòng ăn, ngồi vào trước bàn cơm, ăn một miếng cháo nhỏ, lòng lại chua lên… Cháo là anh làm… tay nghề kia cô rất quen nhưng mà…
Liên tục 8 ngày, Giản Lộ sống như một con rối gỗ. Ăn ở đều là Lâm mẹ quyết định, ăn cơm, đi ngủ, đi toilet, tất cả đều phải để Lâm mẹ nhắc nhở cô thì cô mới có ý thức mà làm. Thời gian còn lại, Giản Lộ đều ở trong phòng ngủ, ngần người với cái cửa sổ.
Tất cả Lâm mẹ đều thấy, ngoài trừ thở dài ra thì vẫn là thở dài.
Ngày thứ 9, rốt cuộc Lâm mẹ cũng nghe được tiếng của Giản Lộ. Cô hỏi: “Mẹ, Lâm An Thâm đâu?”
Mẹ, Lâm An Thâm đâu…
Lâm An Thâm đâu…
Tuy Lâm mẹ là người đàn bà mạnh mẽ cũng không nhịn được mà ngẹn ngào.
Sau hành động không thể tha thứ của Lâm An Thâm như vậy, câu đầu tiên của Giản Lộ vẫn không quên Lâm An Thâm. Một câu đơn giản, một dấu chấm hỏi mềm mại, biểu lộ Giản Lộ không oán, không ưu…
Vết thương còn lại trên người, nhưng mà cô đã muốn tha thứ.
“Đứa nhỏ kia… nhốt mình ở trong phòng. Chừng ấy ngày… chưa từng giao tiếp với bên ngoài…”
Từ bên cửa sổ, Giản Lộ tiến lại bên người Lâm mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đi tìm anh ấy.”
Hốc mắt Lâm mẹ đỏ hồng: “Nó… Ngay cả mẹ cũng không chịu gặp… Nó là con mẹ… Nó giống như không biết ai từ trước tới giờ, chuyện gì cũng không quản…”
Lâm mẹ nắm lấy tay Giản Lộ: “Một thằng bé vĩ đại đến vậy, vì sao lại có vần đề tâm lý nặng nề như vậy.., Tiểu Lộ, mẹ sợ… khó khăn lắm vài năm nay mới tốt lên, có thể sống như người bình thường… Bây giờ, có thể vãn hồi lại mọi sự có được không…?”
Giản Lộ nhỏ nhẹ an ủi bà: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ đưa anh ấy trở về, tiếp tục cuộc sống vui vẻ…”
Lâm mẹ nhìn Giản Lộ, thở dài, lắc đầu, lại thở dài: “Tiểu Lộ, mẹ cũng biết con ở bên cạnh Lâm An Thâm quả thật không dễ dàng…”
Bà thấp đầu xuống.
Giản Lộ muốn an ủi bà một chút thì giọng bà lại truyền đến: “… Bây giờ mẹ cũng không thể xác định, để hai đứa một chỗ rốt cuộc là đúng hay sai…”
Tim Giản Lộ căng lên, lo lắng trong lòng xoáy tròn lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cố gắng trấn an: “Mẹ, xin mẹ đừng nghĩ như vậy… Con, con không biết lấy cái gì để chứng mình, nhưng con chỉ biết, không có Lâm An Thâm, cuộc sống bây giờ của co nhất định không tốt, cũng không vui vẻ.”
Giản Lộ thay bằng ánh mắt kiên định: “Ngoại trừ anh ấy ra, cái gì con cũng không cần.”
Hạnh phúc trước kia rất nhiều, không phải là Lâm An Thâm cho cô thì trước mắt của cô nhất định rất đau khổ.
Trong công ty Trọng Mộc.
Giản Lộ bước vào tầng riêng của Lâm An Thâm, cảm giác quen thuộc nổi lên. Cô yêu anh, chính là bắt đầu từ nơi này. Mà anh yêu cô, thì đã yên lặng bắt đầu từ nhiều năm trước rồi.
Cả hai tình yêu đều bắt đầu không giống, nhưng điểm kết lại giao nhau. Có một chút rắc rối, bất luận thời gian trôi đi, mục tiêu cuối cùng nhất định đạt được.
Đẩy cửa đi vào văn phòng Lâm An Thâm. Cả phòng là một đống hỗn độn, những tờ giấy trắng vẽ cô la liệt, chồng chất khắp nơi. Tất cả đều là cô đang khóc. Cùng một người, cùng một cảm xúc, vẽ trên giấy lại là những sắc thái khác nhau.
Giá vẽ đặt giữa cửa sổ, Lâm An Thâm đang đứng trước giá vẽ. Tốc độ lia bút rất nhanh, anh ở đây chết lặng mà vẽ lại cô từng bức, từng bức một một cách tỉ mỉ. Tiếng Giản Lộ mở cửa cũng không động đến anh, ngay cả tiếng bước chân cũng không làm anh mất tập trung. Mắt Lâm An Thâm vẫn đặt trên người ở trong tranh, vẽ lại gương mặt cùng nước mắt của cô, giống như bên ngoài sớm chiều tuần hoàn, dòng chảy vàng của năm tháng cũng không quan hệ gì tới anh.
Giản Lộ đi đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay đang lia bút.
Lâm An Thâm kinh ngạc, lập tức ôm giá vẽ vào trong ngực nhưng đang bảo vệ chính mình.
Tim Giản Lộ se lại, nhẹ nhàng gọi anh: “Lâm An Thâm, là em.”
Anh thấy rõ người vừa đến chính là người con gái mà mình đang vẽ. Chính là khuôn mặt này, nụ cười lanh lợi, đôi mắt nghịch ngợm, cái miệng chỉ nhe nanh nhát ma cũng như âm thầm đưa tình với anh… Lâm An Thâm muốn nói, bởi vì mấy ngày này chưa mở miệng, giọng nói bị tắc lại trong cổ họng.
Giản Lộ dắt tay anh ngồi xuống sô pha. Sờ sờ râu mới của anh, bật cười. Dáng vẻ của anh lúc này cực kỳ giống một chàng họa sĩ nghèo.
Giản Lộ hỏi anh: “Có ăn cơm chưa?”
Lâm An Thâm lắc đầu: “Không… đói…” Giọng vẫn khàn khàn không thôi.
Giản Lộ đứng dậy, đi rót nước cho anh. Tầm mắt của Lâm An Thâm vẫn không rời khỏi bóng của cô. Giản Lộ bưng một cốc nước trở lại, anh mới thu lại ánh mắt nồng cháy của mình, nhưng mà nó vẫn dính chặt trên người cô.
Giản Lộ nhấc tay để anh cầm cốc nước mà uống, Lâm An Thâm nghe lời một ngụm uống hết. Nước khoáng mát lại làm họng anh dễ chịu trở lại, lúc nói tiếp, giọng không còn khàn khàn như lúc trước nữa: “Cám ơn…”
Giản Lộ lấy lại cốc thủy tinh trên tay anh đặt ra chỗ khác, lại hỏi anh: “Có ngủ hay không?”
Lâm An Thâm tiếp tục lắc đầu: “Không muốn ngủ.” Nhắm mắt lại, hình ảnh cả người cô đầy vết thương sẽ lại hiện lên khiến anh không thở được.
Giản Lộ mở miệng cười khanh khách: “Lâm An Thâm, hẳn là muốn bắt anh làm thợ mỏ. Cho dù hầm có sập, anh cũng không chết được, không ai có thể so với anh mà không ăn không uống không ngủ. Ngoại trừ Ultraman ra. A, không đúng. Lúc hết điện thì Ultraman cũng ngủ. Lâm An Thâm, anh là vô địch…!”
Lâm An Thâm yên lặng ngắm nụ cười của cô.
Giản Lộ vỗ vỗ lên sô pha: “Bây giờ chợp mắt một cái được không?”
Lâm An Thâm từ chối, giống như thằng bé không chịu nghe lời: “Không ngủ. Anh sợ lúc anh mở mắt lại không nhìn thấy em.”
Giản Lộ mắng: “Cũng chưa đi ngủ sao anh lại lo chuyện lúc tỉnh. Ngược lại em còn sợ anh ngủ rồi lại như heo, em không gọi được anh dậy.”
Lâm An Thâm vẫn không chịu.
Giản Lộ tới gần anh, hôn lên đôi môi khô nứt của anh.
Lâm An Thâm liếm bên môi, trong mắt là khát vọng không che đậy, rõ ràng là không đủ.
Giản Lộ tới gần, hôn lại một lần nữa. Nhưng đợi đến lúc môi cô đặt lên môi Lâm An Thâm, anh lại lùi lại theo bản năng. Dù vậy Giản Lộ vẫn không từ bỏ nụ hôn, tiếp tục tiến lên phía trước. Lần này Lâm An Thâm không lui lại nữa, thử hôn cô, thấy cô không lẩn trốn, nụ hôn bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Dần dần, hai người kéo quần áo của nhau. Môi hôn, gắn bó, triền miên.
Một giây khi Lâm An Thâm muốn tiến vào Giản Lộ, anh do dự. Nhưng Giản Lộ không để anh suy nghĩ nhiều, chủ động động thân, Lâm An Thâm không gặp chút trở ngại nào tiến vào cơ thể Giản Lộ.
Hai thân mình quấn lấy nhau trong chốc lát, rồi chấm dứt.
Sau khi tinh thần Lâm An Thâm thả lỏng, anh bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Không đợi bứt ra, anh đã đè nặng lên người Giản Lộ mà ngủ.
Giản Lộ yêu thương hôn lên cái trán đầy mồ hôi của anh, lặng lặng ôm lấy anh, nghe tiếng anh thở nhè nhẹ. Một lúc lâu sau, cô mới đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, rửa nồi, đặt nước, cho đồ ăn tươi cô mới mang đến bỏ vào, chỉnh lửa, bắt đầu hầm canh. Rồi lại mang đồ ăn đã chuẩn bị ở nhà bỏ vào lò vi sóng, đặt thời gian. Sau đó nhân lúc hầm canh, Giản Lộ thu dọn giấy vẽ vứt lung tung, xếp thành cả chồng, còn có tờ mục lục của những doanh nghiệp vàng trong nước nữa.
Hầm canh trong 3 tiếng, tắt bếp. Giản Lộ đến sô pha gọi Lâm An Thâm dậy. Anh ngủ rất sâu, nhưng mà cô vừa gọi một cái, anh liền mở mắt ra. Bình tĩnh xem xét, phát hiện Giản Lộ sẽ không biến mất, anh chậm rãi ngồi xuống. Gãi đầu, những sợi tóc mềm mại xù lên, nhưng mà anh lắc lắc, chúng lại trở về chỗ cũ.
Giản Lộ cảm thấy Lâm An Thâm mà chưa tỉnh ngủ rất trẻ con, đặc biệt dễ thương. Cô vỗ vỗ đầu anh: “Tỉnh chưa, đi rửa mặt đi, cơm nước xong chúng ta lại về nhà ngủ.”
Lâm An Thâm gật gật đầu, sửng sốt 3 giây rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, mặt đối mặt ăn cơm. Loại cảm giác này khiến người ta hoài niệm, trước kia mỗi ngày bọn họ đều ngồi trong này ăn cơm trưa. Lâm An Thâm ăn miếng lớn, rất nhanh một bát cơm đã nằm gọn trong bụng. Giản Lộ xới thêm cơm cho anh, Lâm An Thâm cầm bát xong lại không ăn luôn, tay dừng lại.
Giản Lộ sốt ruột hỏi anh: “Có phải đồ ăn mặn hay không?” Lâu lắm rồi không xuống bếp, tay cũng không quen lắm…
Lâm An Thâm không ngẩng đầu nhìn Giản Lộ mà nhìn chằm chằm vào đĩa sườn trước mặt. Một lúc sau anh mới nói: “Giản Lộ, anh xin lỗi…”
Chuyện xảy ra rồi, ngay đến cả anh cũng tự khiếp sợ chuyện mình đã làm với Giản Lộ. Giống như chuyện đó là một cơn ác mộng, vất vả giãy dụa tỉnh lại, nhưng lập tức hoảng sợ, tất cả đó đều là sự thật. Lúc đó lý trí của anh không biết bị giam ở ngóc ngách nào, nếu không, đánh chết anh cũng không làm chuyện thương tổn cô như vậy.
Giản Lộ nhận lời xin lỗi, gật đầu.
Nở nụ cười.
Lại lắc đầu.
Cô nói: “Lâm An Thâm, anh không biết, thực ra đối với anh… em không nắm chắc dây…”
Đang nói, cô gắp một miếng sụn xườn vào bát anh. Người này rất lười, anh không muốn dùng sức mà cắn miếng sụn xườn này.
Lâm An Thâm ở sâu trong lớp quần áo đang run rẩy, không biết là đói hay là đang kích động…