Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 134



Hóa ra Trường Thanh công tử là Đại công tử của Trung Dũng Hầu phủ!

Trường Thanh công tử và Thường Thanh công tử biết nhau!

Trường Thanh công tử và Thường Thanh công tử là một người.

Tin tức liên tiếp như sấm, khiến những người biết chuyện này như muốn nổ tung.

Thật là không thể tưởng tượng nổi!

Khiến người ta khó tin!

Một người chỉ có tiền trong mắt, tác giả thoại bản ghê tởm, còn một người thì không màng danh lợi, tính cách từ thiện cao thượng, tại sao có thể là một người được chứ?!

Chuyện này được lan truyền nhanh chóng, gây ra chấn động.

Vô số người xem đây là đề tài nói chuyện mà tranh chấp và thảo luận một cách sôi nổi.

Đám thư khách ban đầu mắng Trường Thanh công tử trong mắt chỉ có tiền bị kinh động: “Sao lại như vậy? Sao hắn không nói sớm?”

“Sớm biết hắn làm chuyện như vậy thì ai mà mắng hắn chứ?”

“Ai mắng hắn một câu thì lão tử sẽ đánh mặt người đó nở hoa!”

Mà những người ủng hộ ‘Thường Thanh công tử’ mà mắng hắn thì khó xử không thôi, bời vì người mà bọn họ mắng chính là người mà bọn họ chịu ân huệ.

“Chúng ta không ngờ sẽ như vậy.”

“Nếu sớm biết hắn là ân nhân thì bọn ta tuyệt đối sẽ không mắng hắn một chữ.”

Cũng có người nói: “Ta không tin! Sao lại có loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy chứ?”

Chỉ căn cứ theo lời nói của Tiểu Trần quản sự và Trần quản sự mà đã đưa ra kết luận này, đúng là không đủ cẩn thận và kỹ càng.

Vì vậy có người theo dõi Tiểu Trần quản sự và Trần quản sự, quan sát hành tung của bọn họ.

Sau khi mấy nhóm người theo dõi và quan sát, đưa ra kết luận—

Trường Thanh công tử và Thường Thanh công tử là một người! Bọn họ đều là Đại công tử của Trung Dũng Hầu phủ! Lúc trước đoán không sai!

Tiếng bàn luận đột nhiên lên tới đỉnh điểm: Đường đường là Hầu phủ công tử mà tại sao lại thích viết thoại bản?

Hợp tác với rất nhiều thương gia, rốt cuộc là nhận hối lộ hay chỉ là đơn thuần yêu thích mà thôi?

Tại sao hắn lại mai danh ẩn thích làm chuyện tốt, lập ra Thường Thanh thư cục cứu tế học sinh bần hàn?

Mọi người bàn luận mấy ngày, kết hợp với một số ẩn ý của linh thông nhân sỹ thì cuối cùng cũng rõ ràng ‘ngọn nguồn’ của sự việc.

Hầu phủ công tử đã từng bệnh nặng gần hai mươi năm trời, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, cả ngày cô quạnh, thông qua việc đi học để giải sầu, có Hầu phủ thứ tử Hạ Văn Cảnh thường hỏi đồng môn mượn sách làm chứng.

Hắn không giỏi giao thiệp, lại đọc nhiều sách, trong đầu đều là câu chuyện, vậy nên hình thành sở thích viết thoại bản, ví dụ như có khoảng thời gian cứ mỗi một tháng thì có thể cho ra hai quyển.

Hắn không thiếu tiền tài, cho nên người khác khen thưởng cho hắn thì hắn cũng không coi trọng, cũng sẽ không được sủng mà sợ, muốn viết thì viết, không muốn viết thì không viết, ví dụ như gần nửa năm qua sản xuất rất ít.

Có thương gia hợp tác với hắn, hắn cần phải hiểu rõ rồi mới tiến cử được, bởi vì sau đó bọn họ đi xem thì thấy các tiệm vải và trà phường đều là những thương gia cực kỳ thành thật.

Tóm lại, hắn là người nhàn rỗi giàu sang thực sự chứ không phải là người chỉ có tiền trong mắt và ghê tởm.

Hắn bắt đầu lập ra Thường Thanh thư cục, tiếp tế học sinh bần hàn như vậy thì ắt hẳn là vì hắn mang trong lòng sự cảm thông, phẩm chất cao thượng.

Không có khả năng thứ hai. Bởi vì nếu hắn chỉ mua danh cầu lợi, là hạng người dồn hết tâm trí để mưu cầu danh tiếng thì sẽ không để mặc cho bọn họ mắng hắn tận nửa năm như vậy mà không hề lên tiếng. Lần này bị vạch trần thân phận vẫn là ngoài ý muốn.

Bởi vì thế mà mọi người cứ nhắc đến Trường Thanh công tử hoặc Thường Thanh công tử thì đều là ca tụng.

Ngoài ra còn có Hầu phu nhân lừa dối các phu nhân kia.

Ban đầu bọn họ không hiểu tại sao Hầu phu nhân lại dốc sức đề cử Trường Thanh công tử như vậy? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà gắng sức tâng bốc một hậu bối như vậy?

Bây giờ, tất cả đã biết rằng bởi vì đó là con trai của bà!

Ý kiến của mọi người đối với Hầu phu nhân rất lớn, nén tức giận mà muốn tranh luận với bà một trận. Không ngờ bọn họ lại chẳng thấy bóng dáng của bà trong bất kỳ yến hội nào cả.

Lúc này Hầu phu nhân không ra ngoài. Bà biết thân phận của Đại nhi tử sắp bị phơi trần khắp thiên hạ, những chuyện mà bà từng làm cũng sẽ lan truyền, sao còn ngu mà chạy khắp nơi chứ?

Bà không chỉ không ra ngoài mà người khác tới cửa bái kiến thì bà cũng không gặp!

Chư vị phu nhân đưa thiệp đến cửa bái kiến, đưa một cái thì bị cự tuyệt một cái, bọn họ mắng Hầu phu nhân đến mức cẩu huyết lâm đầu!

Hầu phu nhân hoàn toàn không biết. Dù sao bọn họ mắng chẳng đến được tai bà, vậy nên bà cứ xem như chuyện này không xảy ra mà sống thanh nhàn trong phủ.

Còn việc đã trở mặt như vậy thì sau này làm sao mà đối mặt? Chuyện sau này thì sau này hãy nói!

Hầu phu nhân chẳng hề sợ đắc tội người khác, từ đây cũng không có người qua lại với bà nữa. Những người đó chủ yếu là người nhiều chuyện, ngửi thấy mùi tanh là muốn nhai tận gốc lưỡi, tụ chung một chỗ cũng không nói được lời gì tối, vậy nên và chẳng thèm vương vấn. Hơn nữa, bà sắp cưới một người con dâu bình dân, sau này sẽ có nhiều nơi bị người ta soi mói, không đến cũng tốt.

Bà ngồi yên nhưng có vài người lại ngồi không yên, ví dụ như An Nhị ca.

Người đánh nhau với đám người đi theo “Thường Thanh công tử” ngày hôm đó có An Nhị cả. Hắn ta là thư khách trung thành của Thường Thanh công tử, cho dù sau này cũng không lên nổi bảng khen thưởng hay liên thủ với tức phụ cũng không nốt, nhưng chẳng hề giảm bớt sự yêu thích của mình.

Nhưng kết quả lại nghe nói cái gì? Trường Thanh công tử và Thường Thanh công tử là một người? Hắn ta đánh nhau với người ta một cách vô ích? Vành mắt của hắn ta bầm đen, uổng công bị đánh?

Còn nữa, Trường Thanh công tử lại là muội phu của hắn ta?! Đây là điều mà An Nhị ca không thể chấp nhận được, từ sau khi Trường Thanh công tử nổi danh thì Hạ Văn Chương đã tới An gia mất lần, nghe từ miệng hắn không chỉ một lần. Còn có lần nọ, hắn bán tranh cho hắn ta cũng đủ để cho hắn biết được rằng mình là Cuồng Đao Khách!

Mà hắn lại chẳng hề giải thích một câu nào, để mặc mình như bị bọc trong trống không hề biết gì? Còn không biết xấu hổ mà nhận bạc khen thưởng?

An Nhị ca cực kỳ tức giận, đợi trong nhà mất ngày nhưng không thấy hai người đến nói lời xin lỗi nên càng tức giận hơn!

“Ta đến Trung Dũng Hầu phủ tìm hắn!” An Nhị ca ngồi không yên nên chạy đến nhà.

Kết quả là tên sai vặt trong phủ không hề mang hắn ta vào phủ mà để hắn ta chờ ngoài cổng. Đợi đến khi thông báo xong thì quay trở lại nói: “Đại gia của bọn ta không tiện cho lắm, mời người hôm khác quay lại.”

An Nhị ca giận đến mức nhíu chặt chân mày: “Hôm khác quay lại? Hôm khác hắn có đến nhà quỳ cầu xin ta thì ta cũng không tới!”

Hắn ta nổi giận đùng đùng, phất tay áo bỏ đi.

Hắn ta về đến nhà thì tố cáo một trận với An Nhị tẩu: “Là muội ruột! Mà lại không cho ta vào cửa! Tính không làm thân thích nữa hay sao?”

An Nhị tẩu nói: “Không phải ta tiếc mất đồng bạc. Chỉ mấy trăm lượng bạc mà thôi, coi như là ta cho muội muội. Nhưng ta coi nó là muội muội nhưng nó coi ta là cái gì? Mấy lần ta nói với nó, nó biết rõ ta là Cô Xạ Chân Nhân nhưng lại không hề nhắc đến!”

Hai người giận đến mức cơm tối cũng không ăn.

Ngày hôm sau, chuyện này bị An phu nhân biết được, những lời oán trách của hai vợ chồng lão Nhị bị bà ấy nghe được. An phu nhân cười lạnh một tiếng rồi nói: “Là ta không cho nó nói!”

An Nhị ca kinh sợ trợn to hai mắt, nói một cách khó tin: “Mẫu thân, người đừng bào chữa cho nó! Cho dù như thế nào thì chuyện này nó cũng quá đáng quá rồi!”

“Hôm đó muội muội của con đến thì con và tức phụ đang cãi nhau, còn đánh nhau nữa, có nhớ không?” An phu nhân sóng lớn chẳng sợ mà nhìn hai người, “Hôm đó muội muội của con muốn nói cho các con biết, ta nghi ngờ các con ngu ngốc, đến mức bị người không có đầu óc còn hơn cả mình lừa tiền, muốn xem các con khi nào mới kịp phản ứng nên mới cố ý không cho nó nói.”

“Mẫu thân, tại sao người lại như vậy?” An Nhị ca nghe vậy thì vừa căm phần vừa uất ức.

An phu nhân hừ một tiếng rồi nói: “Để ta nhìn xem thử, khi nào thì các con đánh nhau tiếp!” Đôi mắt oai phong lườm hai người, “Bởi vì chuyện không có căn cứ mà ầm ĩ một trận đến mức không còn mặt mũi, còn không biết xấu hổ mà trách người khác!”

An Nhị ca và An Nhị tẩu thấy An phu nhân phán xét đúng sai như vậy thì im lặng mà cúi đầu nghe dạy dỗ.

Nhưng mặc dù An phu nhân đã giải thích như vậy nhưng An Nhị ca và An Nhị tẩu vẫn không tha thứ cho Vu Hàn Châu. Rõ ràng là muội muội mà làm chuyện này cũng quá không có đạo lý!

Sau khi chuyện đã rõ ràng thì cũng không phải là chuyện hoàn toàn không tốt.

Thoại bản của Hạ Văn Chương bán được nhiều hơn.

Những người ban đầu chỉ nghe thấy danh tiếng của hắn mà không mua thì nay lại mua tới tấp. Muốn xem thử Hầu phủ công tử viết thoại bản rốt cuộc có gì khác?

Những người không can thiệp sâu vào chuyện này, khi nhắc tới Trường Thanh công tử thì đều khen hết lời: “Vị công tử này của Trung Dũng hầu phủ lòng dạ thương người.”

Không phải ai cũng có thể lấy ra nhiều bạc như vậy mà bồi dưỡng những người chẳng có chút liên quan gì đến mình như vậy.

Hơn nữa, hắn cũng không màng danh lợi, không cầu hư danh.

Lúc này Hầu gia bước đi bên ngoài như thể dưới chân mọc cánh, rất có thể diện.

Những người bạn đồng liêu thấy ông thì đều muốn khen một câu, ông nuôi một người con trai ngoan!

Nguyên nhân là Hạ Văn Chương bị bệnh rất nhiều năm, thân thể mới tốt lên thì đã viết quyển ‘Thiếu niên cơ giáp’ dẫn dắt Công bộ Từ đại nhân. Lại không tiếc mà vung tiền tạo dựng Thường Thanh thư cục, giúp đỡ không ít thư sinh trong nhà bần hàn.

Ngay cả Hoàng thượng cũng nghe thấy chuyện của Thường Thanh thư cục, người còn chính miệng khen người đứng sau là lòng dạ cảm thông, là một người nhân ái. Vì thế, văn võ trong triều thấy Hầu gia thì đều tán dương một câu như vậy.

Còn những thê tử đã bị lừa tiền thì sao? Đều là chuyện nhỏ mà thôi, các trượng phu sẽ không vì vậy mà tức giận.

Mà Tôn tiên sinh đã từng muốn nhận Hạ Văn Chương làm đệ tử cuối cùng giờ đây cũng rất kiêu hãnh, cảm thấy mình không nhìn lầm người.

Vào ngày này, ông sai người đưa thiếp mời cho Hầu gia, mời Hầu gia đến nhà nói chuyện. Trong lời nói còn đệ lộ ra ý muốn nhân Hạ Văn Chương làm đệ tử.

“Năm ngoái ta cực kỳ vừa ý hắn, cảm thấy hắn là một đứa bé ngoan khiêm tốn học rộn, nếu có thể nhận hắn làm đệ tử, đời ta coi như viên mãn!” Ám chỉ sau khi Hầu gia trở về thì Khuyên Hạ Văn Chương một tiếng, cố gắng khuyên hắn đồng ý chuyện này.

“Khuyển tử tuổi trẻ tùy hứng, lại hay liều lĩnh, gánh không được lời đánh giá cao như vậy của người.” Hầu gia khiêm tốn nói, “Đợi ta dạy dỗ nó một trận rồi lại tới hầu hạ người.”

Tôn tiên sinh nghe vậy thì rất hài lòng, đợi sau khi tiễn Hầu gia xong thì vui vẻ mà sai người hâm rượu rồi uống mấy chén.

Hầu gia quay về phủ thì sai người đi gọi Đại nhi tử tới thư phòng ngay lập tức.

“Tôn tiên sinh muốn nhận con làm đệ tử.” Đợi đến khi Đại nhi tử đến bên cạnh thì Hầu đi đi thằng vào vấn đề, ông trực tiếp nói: “Ta cho là con nên đồng ý chuyện này.”

Ban đầu Hầu gia nghĩ rằng còn phải khuyên một trận nhưng không ngờ Hạ Văn Chương lại gật đầu đồng ý: “Vâng ạ. Nhận được sự coi trọng của Tôn tiên sinh, con trai cảm thấy thật vinh hạnh.”

Hầu gia thấy hắn dễ dàng gật đầu như vậy thì hơi bất ngờ, ông quan sát hắn mấy lần rồi nói: “Thật là đổi chủ ý rồi?”

Lần trước ông nói với hắn chuyện này thì hắn còn rất do dự. Du ngoạn nửa năm quay về thì đổi chủ ý?

“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương gật đầu nói, “Nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải tạo nên thành tựu mới không uổng công khi bước tới thế giới này. Sang năm có thi Hương, bái tiên sinh, đúng lúc giúp ích.”

Hắn nói xong thì thi lễ với Hầu gia: “Đa tạ phụ thân chỉ điểm.”

Hai phụ tử nói chuyện một hồi, sau đó Hạ Văn Chương lui ra.

Sau khi ra khỏi thư phòng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt mũi tuấn tú vừa bình tĩnh vừa kiên nghị.

Châu Châu muốn ra ngoài chơi, hắn mang nàng đi. Sau này hai người có con gái, khi cần phải suy nghĩ cho con gái thì hắn không thể nào không chuẩn bị chút nào được.

Cho nên, sang năm thi Hương hắn muốn kết cục, lấy được Cử nhân công danh vào tay.

Giờ đây Thường Thanh thư cục khai trương khác hoàn toàn với ngày xưa.

Kệ sách vốn san sát nhau bị kéo ra, để lộ vách trường trắng như tuyết, trên đó dán một tờ giấy đỏ, bao phủ cả nửa mặt tường.

Bên phải viết một hàng: Đây là người của Thường Thanh thư cục ủng hộ.

Tiếp theo là những cái tên theo thứ tự là: “Đoạn Trường Nhân, Sơn Trung Nhàn Nhân, Nương ngươi, Phúc Vận Lai Tửu Lầu, Lão Lý Công Nghệ Phường, Thiên Hạ Giai Dung Nhân, Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu, Thanh Tuyền Trà Phường, Họa Trung Tiên…

Rất nhiều tên được viết chằng chịt.