Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 52



Vu Hàn Châu vừa vào viện nhìn đã nhìn thấy Hạ Văn Chương đang đứng ở cửa đợi nàng.

Sau đó là mèo nhỏ đang giãy dụa không ngừng bị hắn ôm trong ngực.

Nàng bước nhanh tới, cười nói: “Sao lại đứng bên ngoài đợi ta thế? Không sợ lạnh sao?”

“Ra ngoài đứng một chút để tỉnh táo tinh thần.” Hạ Văn Chương thấp giọng nói.

Lúc hắn đang nói chuyện Vu Hàn Châu đã tiến đến gần, đưa tay ôm mèo nhỏ trong ngực hắn: “Tiểu Quai ngoan, ở đây đợi ta, nhớ ta rồi phải không nào? Hửm?”

Vừa nói, vừa dùng mũi cạ nó.

Con mèo nhỏ quen được nàng ôm, cộng thêm nàng ôm thoải mái, lập tức không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn bị nàng giơ lên.

Rơi vào trong mắt Hạ Văn Chương, lồng ngực hắn lập tức buồn bực. Lúc nào thì khi nàng về, cũng sẽ ôm hắn, hỏi hắn có nhớ nàng không?

Hắn nhìn hình ảnh nàng ôm con mèo nhỏ vô cùng thân thiết cạ vào nó, sau đó đi vào trong phòng, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, có một ngày nàng cũng sẽ ôm lấy cổ hắn, nói nhớ hắn, sau đó dùng mũi cạ hắn.

Nghĩ như vậy, trên mặt lập tức đỏ ửng, không dám suy nghĩ lung tung nữa, theo sát ở phía sau đi vào.

“Mẫu thân sao rồi?” Hắn đuổi theo vào nói chuyện với nàng.

Vu Hàn Châu nói: “Trông tinh thần tốt hơn chút so với buổi sáng. Ta đã nói với mẫu thân rồi, hai ngày nay đều sẽ đến bên phụng dưỡng, cho đến khi thân thể người khỏe lại.”

“À…” Hạ Văn Chương theo bản năng phát ra âm thanh thất vọng, ngay sau đó gắng gượng điều chỉnh ngữ điệu thành khen ngợi nói: “A! Vậy đúng là vất vả nàng rồi! Nàng hiếu thuận như vậy, nhất định mẫu thân rất vui.”

Vu Hàn Châu không nhận ra sự khác thường của hắn, đặt mèo nhỏ xuống, đi vào trong thay xiêm áo, còn nói: “Nhưng mẫu thân lại không muốn ta đi đâu, người sợ ngươi không có ai ở bên cạnh, muốn ta ở trong viện cùng ngươi.”

Hạ Văn Chương nghe thế, trong lòng lập tức nói, đúng vậy! Mẫu thân nói đúng đó! Nàng tại sao không nghe lời của mẫu thân?

Ngoài miệng lại nói: “Nàng làm thế không sai, hiếu kính trưởng bối là việc chúng ta nên làm.”

Dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng cười quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, là giọng của Thúy Châu: “Đại gia chúng ta hiếu thuận, chúng ta đều biết cả. Nhưng người không biết chuyện, nghe thấy lời này, còn tưởng rằng Đại gia không cần nãi nãi ở bên, chỉ mong sao nãi nãi đến nơi khác đấy.”

Thúy Châu bị bệnh, không tiện tiến lên hầu hạ, phần lớn đều ở lại trong phòng nàng ta, chỉ thỉnh thoảng đi ra mấy chuyến, dặn dò công việc, xem thử trong viện có lộn xộn không, đám đầy tớ có tận tâm hầu hạ hai vị chủ tử không.

Lúc này cũng là trùng hợp, đang đứng ở ngoài cửa nói chuyện với Tiểu Điệp, thì nghe được những lời này của Hạ Văn Chương, nhất thời cất giọng chỉ điểm.

Trong phòng, Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu nghe được giọng nói của nàng ta, bèn trả lời: “Là Thúy Châu à? Thân thể khỏe hơn chưa?”

“Đại gia và nãi nãi nhớ nô tỳ rồi sao?” Thúy Châu cười nói.

Vu Hàn Châu đáp: “Đúng vậy, rất nhớ ngươi.”

Hạ Văn Chương cũng thành thực nói: “Ta quen được ngươi chăm sóc rồi, hai ngày không thấy ngươi, hơi cảm thấy không thích ứng được.”

Thúy Châu cười lên: “Nếu nói như vậy, nô tỳ ngược lại hỏi một chút, xin Đại gia giải thích nghi hoặc.”

Hạ Văn Chương nói: “Chuyện gì?”

Thúy Châu nói: “Nô tỳ không có ở bên cạnh Đại gia, Đại gia nhớ nô tỳ. Thế nãi nãi không ở bên cạnh Đại gia, Đại gia lẽ nào không nhớ nãi nãi sao?”

Nghe lời này, mặt Hạ Văn Chương “xoẹt” thoắt cái đỏ ửng, nghiêm mặt trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Không quy củ!”

Thúy Châu cười thật khẽ, sau đó nói: “Nô tỳ không quy củ, không ở bên cạnh Đại gia cùng nãi nãi làm gì cho xấu mặt, nô tỳ đi xuống đây.”

Nói xong, quả nhiên bên ngoài không còn động tĩnh, sau đó Tiểu Diệp từ bên ngoài tiến vào, trên mặt nở nụ cười: “Thúy Châu tỷ tỷ sợ bọn nô tỳ hầu hạ không tận tâm, nên châm biếm bọn nô tỳ đấy.”

Đám nhà hoàn trong viện đùa giỡn quen rồi, không ai bởi vậy mà nghĩ nhiều, đều cười lên, mỗi người lo làm chuyện trong tay mình.

Duy chỉ có Hạ Văn Chương, tâm trạng lúc này có phần bức rức. Mặc dù hắn quở trách Thúy Châu, nhưng cũng biết Thúy Châu rất hiếm khi nói bậy bạ, hắn không khỏi thầm nghĩ, có nên nói với tức phụ rằng, hắn nhớ nàng không?

Lời này tồn tại trong lòng đã lâu, luôn không tản đi được, ngược lại khiến hắn đứng ngồi bất an. Rốt cuộc, hắn quyết định trong lòng, giương mắt nhìn về phía nàng nói: “Ta không có ý không cần gặp nàng. Chẳng qua là, mẫu thân bị bệnh, nàng thay ta phụng dưỡng người, ta rất vui.”

Dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, lúc không có nàng ở đây, ta, ta và Tiểu Quai đều nhớ nàng.”

Nói ra lời này, hắn xấu hổ cực kỳ, ráng mây đỏ trên khuôn mặt càng rõ hơn.

Vu Hàn Châu ôm Tiểu Quai chơi, sớm đã quên mất chuyện này, dẫu sao Thúy Châu đã rời đi một lúc rồi, không ngờ hắn lại nhắc đến. Kinh ngạc một thoáng, nàng lắc đầu nói: “Ta không có hiểu lầm ngươi.”

Về phần có nhớ không, nàng tránh không đề cập tới.

Hạ Văn Chương chỉ nghe nàng nói không hiểu lầm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng không suy nghĩ nhiều. Lại thấy nàng chọc mèo, cũng đưa ánh mắt rơi vào trên con mèo nhỏ, sau đó nói: “Nó lớn hơn chút rồi, nàng có thấy vậy không?”

Vu Hàn Châu ôm con mèo nhỏ lên, ước lượng, lại quan sát tường tận một hồi, lắc đầu nói: “Không thấy.”

Mới nhận nuôi được mấy ngày? Đâu có lớn nhanh vậy được.

Đám nhà hoàn lại rối rít tâng bốc nói: “Nhãn lực của Đại gia chúng ta cực tốt, Tiểu Quai chỉ hơi lớn hơn chút, đã bị Đại gia nhìn ra.”

Lại nói, đã từng có một hoa văn, định thêu thành bình phong, mọi người đều không nhìn ra có vấn đề gì, chỉ Hạ Văn Chương nhìn ra có một chỗ trong đó không ổn, nên hủy đi hoa văn đó.

Hạ Văn Chương nghe, mặt dần đen đi: “Đều rảnh rỗi không có chuyện làm phải không?”

Nói thật giống như hắn ngày ngày không có chuyện làm, ra sức nhìn chằm chằm mấy thứ chuyện nhỏ nhặt không đáng kể vậy.

Đám nhà hoàn thấy hắn không vui, tuy không biết chọc hắn không vui ở đâu, nhưng thức thời đều tản đi hết.

Liên tiếp mấy ngày, Vu Hàn Châu đều đi chính viện, phụng dưỡng trái phải cho Hầu phu nhân. Hầu phu nhân buồn rầu, thì lấy thoại bản giải sầu cho Hầu phu nhân. Mệt mỏi, thì xoa bóp đầu cho Hầu phu nhân đỡ mệt.

Rất nhanh, Hầu phu nhân thích nàng đến, không nỡ kêu nàng trở về. Bàn về tay nghề, nàng còn tốt hơn nha hoàn. Bàn về thú vị, thì càng là thắng nha hoàn rất nhiều.

Nhưng rốt cuộc đây tức phụ của con trai, vẫn phải trả về thôi.

“Ta gần đây khỏe rồi, ngay cả thuốc cũng không cần uống nữa, con cùng Chương Nhi không cần phải lo lắng ta.” Một ngày, Hầu phu nhân đuổi nàng về, “Ngày mai, sau này không nên tới nữa, ở trong viện cùng Chương Nhi đi.”

Vu Hàn Châu lên tiếng đáp: “Dạ, mẫu thân.”

Ngược lại làm Hầu phu nhân lại nghẹn một chút. Còn tưởng rằng nàng sẽ nói nhiều ít câu khách sáo, như “phựng dưỡng mẫu thân là vinh hạnh của con dâu, con dâu nguyện ý phụng dưỡng bên mẫu thân”, hoặc là “Phụng dưỡng mẫu thân vui biết bao, con dâu không muốn đi” này nọ.

Nào nghĩ tới, nàng trực tiếp đáp một chữ “Dạ”, khiến Hầu phu nhân buồn cười không thôi. Nhưng, đứa trẻ thành thật như vậy, bà cũng rất thích.

“Con mấy ngày nay hầu hạ ta, rất vất vả đi.” Hầu phu nhân nói, “Bảo Anh Đào dẫn con đến phòng kho, thích gì thì chọn mấy món, coi như là ta thưởng con.”

Vu Hàn Châu lắc đầu từ chối: “Phụng dưỡng mẫu thân là vinh hạnh của con dâu, sao có thể đòi hỏi ban thưởng của mẫu thân?”

Cuối cùng cũng nghe được câu này, trong lòng Hầu phu nhân có chút thỏa mãn, nói: “Vậy cũng được. Nếu con đã không muốn ban thưởng, vậy ta cho con một chút thứ đặc biệt.”

“Là cái gì ạ?” Vu Hàn Châu hiếu kỳ nói.

Hầu phu nhân cười thần bí với nàng, sau đó gạt nha hoàn lùi đi, tự mình mở rương ra, sau đó dùng khăn tay bọc cái gì đó, xoay người đưa cho nàng: “Vật này, lúc con xem phải chú ý, xung quanh không có người mới có thể xem, Chương Nhi cũng đừng cho hắn xem.”

Vu Hàn Châu càng tò mò hơn, gật đầu đồng ý: “Dạ, con nhớ rồi.”

Nàng sờ thử, trong khăn tay hẳn là bọc thứ gì như sách vờ, trong bụng càng hiếu kỳ hơn, hành lễ với Hầu phu nhân rồi cáo lui.

Bởi vì là Hầu phu nhân nói, không được cho ai xem, nàng liền không giao cho nha hoàn, mà tự cầm lấy.

Trở lại Trường Thanh viện, lại thấy Hạ Văn Chương ôm mèo nhỏ đợi ở cửa.

Hắn ôm mèo mấy ngày nay, thủ pháp thuần thục hơn rất nhiều, con mèo nhỏ cũng không vùng vẫy nữa, mặc cho hắn ôm.

“Nàng về?”

“Ta về rồi.”

Giọng nói hai người gần như là đồng thời vang lên, ngay sau đó Hạ Văn Chương cười, đợi sau khi nàng đến gần, đưa con mèo nhỏ cho nàng, nói: “Lúc nàng không ở đây, nó cứ luôn tìm nàng, có lúc nằm ở trên cửa sổ, có lúc chạy ra cửa, trông mong nàng trở lại.”

Lúc hắn nói xong câu cuối cùng, giọng nói rõ ràng thấp mềm hơn chút, Vu Hàn Châu nghe vào, trong lòng không khống chế được mềm đi.

Nhịn nhịn, rồi ép xuống, một tay vươn ra nhận lấy mèo nhỏ, cúi đầu thân mật nói: “Tiểu Quai ngoan, ta cũng nhớ ngươi.”

Nàng chỉ nhớ con mèo nhỏ, mới không nhớ Hạ Văn Chương.

Nhưng mà Hạ Văn Chương nghe ba chữ “Tiểu Quai ngoan”, lỗ tai nóng lên, yết hầu không nén nổi lăn mấy cái.

Vào phòng, hắn vẫn còn nói mèo nhỏ nhớ nàng như thế nào, Vu Hàn Châu nói: “Ngày mai mẫu thận không cần uống thuốc nữa, người nhanh nhẹn lên rồi, không cần ta đến hầu hạ nữa.”

Ánh mắt Hạ Văn Chương lập tức sáng lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

Quá tốt! Thật là quá tốt!

“Đúng vậy, sau này ta có thể chơi cùng Tiểu Quai rồi.” Vu Hàn Châu ôm con mèo nhỏ ước lượng, nói: “Hình như là lớn hơn chút, nặng tay hơn so mấy ngày trước.”

Hạ Văn Chương thấy nàng chỉ đoái hoài đến chuyện chơi cùng con mèo nhỏ, hào quang trong mắt ảm đạm đi mấy phần. Ngay sau đó, lại sáng lên, nàng nhất định là mấy ngày không nói chuyện cùng hắn nên mới lạnh nhạt hơn. Bây giờ nàng không cần đi phụng dưỡng mẫu thân nữa, hai người mỗi ngày ở đây, nàng sẽ nhìn thấy hắn!

Thân thể Hầu phu nhân khỏe lại, Thúy Châu thân thể cũng khỏe lên, lại đến trong phòng hầu hạ.

Hạ Văn Chương thấy Thúy Châu, lập tức phát ít bạc chăm sóc nàng ta, bảo nàng ta cầm đi bồi bổ thân thể. Thúy Châu ban đầu còn không chịu nhận, nhưng thấy Hạ Văn Chương nghiêm túc, đành phải nhận, khỏi phải nhắc càng thêm để tâm.

Lại nói đến buổi tối, Vu Hàn Châu bỗng lần đầu tiên không có ôm mèo nhỏ, mà là giao cho Hạ Văn Chương ôm. Mấy ngày nay, Hạ Văn Chương ôm mèo quen rồi, Vu Hàn Châu giao cho hắn rất yên tâm, rồi tự mình đi xem thoại bản Hầu phu nhân cho nàng.

Đúng vậy, sau khi nàng trở về đã lặng lẽ liếc nhìn, là hai cuốn thoại bản, hơn nữa còn là loại kinh niên, hẳn là lúc Hầu phu nhân còn trẻ đã xem, sau đó xếp dưới đáy rương, thấy nàng thích cái này, nên thưởng cho nàng.

Vu Hàn Châu muốn nhìn thử, lúc Hầu phu nhân ở cái tuổi đó, lưu hành thoại bản như thế nào? Hơn nữa là cốt truyện hay thế nào mà đáng giá Hầu phu nhân cất giấu như vật quý giá nhiều năm?

Bởi vì ánh sáng bên trong giường tối, lại có Hạ Văn Chương ở bên, Vu Hàn Châu nói: “Ngươi ngủ trước, ta đi một lát sẽ đến.”

Cầm thoại bản, đi đến gian ngoài, đốt đèn, một mình lặng lẽ xem.

Hạ Văn Chương thấy nàng thần bí, nhưng lại không tiện hỏi nàng, chỉ đành phải ôm mèo ngủ.

Mà Vu Hàn Châu lật xem mấy tờ, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Hầu phu nhân không để nàng để người khác xem—có chút hạn chế người nhìn!!

Xem đến nỗi nàng mặt đỏ tim đập.

Nhưng, mặc dù hơi hạn chế, nhưng cốt chuyện cũng thật sự hay! Cô gái mồ côi thân thế thê thảm, gặp một đại hiệp chính phái, đại hiệp mang nàng về chăm sóc.

Cô gái mồ côi sâu sắc biết ơn đại hiệp, lại bị phong tư của đại hiệp bắt sống, muốn lấy thân báo đáp để báo đáp ân tình. Đại hiệp ban đầu không chịu, cô gái bèn dùng cái kiểu hành động hiền huệ, cộng thêm một ít động tác nhỏ “lơ đãng”, cuối cùng đại hiệp động lòng, ăn nàng sạch sẽ.

Ăn rồi lại ăn. Ăn rồi lại ăn.

Vu Hàn Châu mặt đỏ tim đập, xem được một phần ba, thì không nỡ xem tiếp. Sách hay như vậy, phải xem chậm chút, một ngày xem một ít!

Sau khi tâm trạng nàng bình phục, mới lặng lẽ bò lên giường ngủ. Nhưng, đêm nay nàng nằm mơ, mơ thấy mình thành cô gái mồ côi, được một đại hiệp chính phái cứu.

Trong mơ, khuôn mặt đại hiệp có phần quen thuộc, lông mi thật dài, đôi mắt dịu dàng, thanh tú cực kỳ.

“Xuỵt, không được quậy, ngươi ngoan một chút, đánh thức nàng là ta sẽ dạy dỗ ngươi đó…” Bên tai vang lên giọng nói thật thấp, dần dần đánh thức Vu Hàn Châu từ trong mộng.

Nàng mở ánh mắt mờ mịt, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một khuôn mặt nam tử thanh tú, lông mi thật dài, đôi mắt dịu dàng, chỉ là gương mặt gầy hơn một chút so với người trong mơ.

“Nàng, nàng tỉnh rồi sao?” Hạ Văn Chương thấy nàng cuối cùng vẫn bị mèo nhỏ đánh thức, có chút chán nản, cảm thấy mình không trông tốt mèo nhỏ, “Hay là nàng ngủ thêm một lúc nữa nhé? Ta ôm nó đi xuống.”

Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng dịu dàng, con ngươi đen nhánh mà lấp lánh, nhìn vào trong mắt Vu Hàn Châu khiến nàng không khỏi nghĩ tới cảnh trọng mơ.

Trong mơ, đại hiệp của nàng tư thế anh hùng vĩ ngạn, làm khiếp sợ vô số kẻ xấu, nhưng sau khi về đến nhà, đổi thành một người như rằng sẽ bị nàng trêu chọc cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không có chỗ để tránh.

Rõ ràng chính là dáng vẻ ngày thường của Hạ Văn Chương.

Trong lồng ng.ực nghẹn một ngụm máu, Vu Hàn Châu tìm chăn che đầu mình lại, cảm thấy hết sức xấu hổ vì giấc mơ của mình.