Quạt điện quay quay vang lên kẽo kẹt, cô nằm sấp hoạt động cần cổ, cảm giác cơ thể man mát, nhăn mày hít vào một hơi, mới trở mình nằm ngửa dậy. Kho hàng không bật đèn, một mảng tối tăm, cô sờ di động mở đèn flash chiếu sáng, tìm quần áo mặc vào, vừa định đeo giày, cửa kho hàng được mở ra, Yến Chiêu đi từ cửa vào, ánh mắt thâm trầm liếc cô, duỗi cánh tay dài ra bật đèn lên.
Anh đi vào trong vài bước, đóng cửa lại.
Thùng đá đã tan dần đúng như dự tính, bao gồm cả cây kem bơ kia. Chỉ có quạt vẫn kẽo kẹt chuyển động, đem khí lạnh còn sót lại tản ra trong kho hàng nhỏ hẹp.
"Bạn trai cô đến tìm." Yến Chiêu bỗng nhiên mở miệng.
"Ừm." Kiều Khương cúi đầu đeo giày.
Yến Chiêu đứng ở trước mặt cô, bàn tay đưa ra xiết chặt lấy cằm khiến mặt cô ngẩng lên, âm thanh lạnh lùng: "Chơi vui không?"
"Anh cảm thấy sao?" Kiều Khương vừa mới tỉnh ngủ, giọng còn hơi khàn.
Nếu cô nói một câu rằng Lý Hiệu Lan không phải là bạn trai mình, Yến Chiêu còn có thể chịu được, nhưng cô cố tình thừa nhận. Anh lạnh lùng nhìn một cái rồi buông cằm cô ra, xách thùng đá đi ra ngoài. Kiều Khương nhặt một vật trên mặt đất ném về phía sau lưng, Yến Chiêu xoay người nhanh tay bắt được, là chiếc đồng hồ báo thức. Anh đặt thùng đá trên mặt đất, cầm đồng hồ đặt trở lại bàn, quay đầu nhìn cô:
"Cô muốn làm gì?"
Kiều Khương nhìn thấy que kem bơ trong thùng đá, cùng loại lần trước đến đây cô đã ăn. Cơn hùng hổ lúc nãy nháy mắt như bị vuốt phẳng lại, mà cô vẫn chưa ý thức được.
"Ôm tôi xuống núi." Kiều Khương đeo túi lên vai rồi xoay người, dang hai tay về phía anh.
"Bạn trai cô còn ở nhà Miêu Tuyết."
Yến Chiêu trầm giọng nhắc nhở.
"Tôi nói muốn xuống núi." Kiều Khương đứng lên, hai bên đùi bủn rủn, vừa đứng dậy đã nhức mỏi muốn lao về phía trước, Yến Chiêu đưa tay ôm lấy cô, thấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh: "Anh điếc à?"
Yến Chiêu không hé răng, hơi cúi người xuống bế ngang người lên ôm vào trong ngực, cầm kính râm và mũ đeo lên cho cô, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài.
Trên đường gặp được vài nhà vườn, mọi người đều hỏi Yến Chiêu người nằm trong ngực là ai, anh nói dối: "Cô ta bị trật chân, tôi đưa xuống núi."
Đám nhà vườn khen Yến Chiêu: "A Đại tốt quá!"
"Cô gái nào mà gả cho A Đại, đúng là được chiều như lên trời!"
"Đúng vậy, lại còn đẹp trai!"
Kiều Khương quét mắt nhìn mặt Yến Chiêu, xoang mũi hừ một tiếng.
Mặt mũi Yến Chiêu không tính là đẹp trai, chỉ là nếu nhìn nhiều sẽ quen, còn rất thuận mắt, làn da quá đen, nhìn giống như khối than. Nhưng đúng là có rất nhiều cô gái thích anh, dọc đường đi em gái nào nhìn thấy Kiều Khương cũng hỏi Yến Chiêu một câu, cô là ai.
Kiều Khương thờ ơ lạnh nhạt, nhìn gương mặt vô cảm của Yến Chiêu giới thiệu mình: "Một người khách."
Yến Chiêu bế Kiều Khương đưa đến chân núi, thấy cô đã sớm gọi xe, tài xế đang đứng dưới chân núi chờ cô.
Yến Chiêu đặt người xuống ghế sau, lạnh mặt nói một câu: "Về sau cô đừng đến đây."
1
"Được rồi." Kiều Khương lười biếng chuyển tầm mắt vào mặt anh: "Vừa lúc tôi bận."
Bận cái gì?
Hai người ngoài làm tình, chẳng nói chuyện gì.
Nếu nói bận, chỉ có thể bận làm tình với anh.
Yến Chiêu nhíu mày, nhìn cô một cái rồi đóng cửa xe lại, không quay đầu đi về phía núi.
Kiều Khương hừ một tiếng, nói với tài xế: "Đi vào thành phố."