Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 22: Nếu dám trễ một giây, tối nay ở ngoài đường luôn đi



Sáng nay Thẩm Hạo Khanh phải tham dự buổi lễ ký kết hợp đồng quan trọng, kéo dài đến tận năm giờ chiều. Hắn vừa về đến phòng làm việc đã nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ dì Lý. Thẩm Hạo Khanh có chút lo lắng mà vội gọi lại cho bà.

“Thiếu gia! Thiếu phu nhân trốn khỏi nhà từ trưa nay rồi.” Dì Lý gấp gáp nói.

Thẩm Hạo Khanh nghe được tin tức không khỏi ngỡ ngàng, biểu hiện trên gương mặt cũng dần thay đổi. Hắn vừa giận vừa cảm thấy sốt ruột khi nghĩ đến cô gái kia, nên chỉ nói qua loa với dì Lý được mấy câu, hắn liền tắt máy.

Thẩm Hạo Khanh liên lạc với Khiết Băng, nhưng đáp lại sự chờ đợi của hắn là một tiếng “tút” dài. Hắn tìm thư ký của mình, bảo anh ta cho người đi tìm cô.

Về phía Cao Minh Viễn và Khiết Băng, sau khi ăn trưa ở nhà hàng xong, hắn ta không lái xe đưa cô về nhà mà đến thẳng công viên giải trí gần đó.

Ban đầu Khiết Băng thấy không được thoải mái, cô muốn tự mình đón taxi trở về biệt thự, nhưng sau đó bị không khí náo nhiệt ở khu trò vui chơi hấp dẫn, cô bèn ở lại.





Khiết Băng quên luôn khái niệm thời gian, nhiệt tình chơi tận mấy tiếng đồng hồ. Tuy thấy mệt nhưng cô rất vui vẻ, lúc ngồi cùng Cao Minh Viễn ở ghế đá nghỉ mệt, Khiết Băng mới lấy điện thoại ra để xem giờ.

Trời nhá nhem tối, Khiết Băng nghĩ cũng không còn sớm nữa. Cô nhìn vào màn hình điện thoại tối om khẽ giật mình, không biết nó đã hết pin từ lúc nào.

Chợt có một người cầm máy ảnh đi đến chỗ hai người, nhìn sơ qua trang phục trên người anh ta, Khiết Băng đoán là nhân viên của công viên giải trí này.

“Xin chào quý khách, trong tháng này bên công viên có hoạt động ưu đãi dành cho các đôi tình nhân. Chỉ cần chụp một bức ảnh kèm theo vài lời chia sẽ về cảm nhận của buổi đi chơi này, anh chị sẽ được hoàn tiền vé vào cổng và nhận một phần quà đặc biệt từ công viên ạ."

Lời mời gọi rất có sức hút, nhưng Khiết Băng đã kết hôn, sao cô có thể tùy tiện chụp ảnh với người đàn ông khác được? Cô xua tay từ chối, ngờ đâu Cao Minh Viễn bất ngờ ôm lấy vai cô, kéo sát lại phía mình.

Nhân viên vui vẻ giơ máy chụp ảnh lên, sau ba tiếng “lách tách” đã chụp được bức ảnh ưng ý. Cao Minh Viễn tự tin nói về cảm nhận của mình về các hoạt động giải trí ở công viên. Chẳng mấy chốc họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ và nhận được ưu đã từ chương trình.







Phí vào cổng được hoàn lại sẽ chuyển thẳng vào tài khoản. Còn đang để Khiết Băng đứng ngẩn ra đó, mặt đỏ bừng vì hành động tùy tiện của Cao Minh Viễn, anh ta đã theo chân người nhân viên đến văn phòng gần đó để ghi thông tin và nhận mấy bức ảnh vừa chụp.

“Làm tốt lắm! Anh cầm lấy tiền, nhớ không được tiết lộ cho ai chuyện này đấy.”

Cao Minh Viễn đưa tiền cho người nhân viên kia rồi vui vẻ rời đi. Chính xác thì chẳng có hoạt động ưu đãi nào ở công viên hết, tất cả chỉ là sự dàn xếp của hắn từ trước. Hắn nhìn bức ảnh trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện. Thứ này về sau chắc chắn sẽ giúp ích cho hắn.

Khiết Băng vẫn ngồi đợi Cao Minh Viễn quay lại, cô còn bức tức về hành động bất lịch sự ban nãy, chỉ muốn chửi cho hắn một trận. Cao Minh Viễn lờ đi như không phải chuyện gì to tát, chỉ chụp một bức ảnh mà có thể kiếm được một khoản ưu đãi lớn, không phải rất tốt sao?

“Phần quà cho cô hết đấy. Tôi có việc phải đi trước, cô tự đón taxi về nhé.”

Cao Minh Viễn đưa hộp quà kia cho Khiết Băng, tiện tay xoa đầu cô gái nhỏ. Khiết Băng cau mặt, nhưng cũng không có tâm trạng đôi co với hắn mà phải trở về gấp. Đã trễ như vậy rồi, cô không thể về nhà sau Thẩm Hạo Khanh được.





“Ninh Khiết Băng…”

Khiết Băng giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc vừa gọi tên mình. Cô vừa nghĩ đến Thẩm Hạo Khanh, hắn đã từ đâu chui ra xuất hiện ngay trước mặt, bước chân tiến dần về phía cô.

“Người đàn ông đó là ai?” Hắn chỉ tay về phía bóng lưng của Cao Minh Viễn ở đằng xa, rồi hỏi.



Khiết Băng thật thà kể cho Thẩm Hạo Khanh nghe những việc đã xảy ra, chỉ thấy hắn dường như rất tức giận, muốn đuổi theo Cao Minh Viễn để hỏi cho ra lẽ. Khiết Băng vội ngăn hắn người đàn ông này lại, hai tay ôm lấy hắn chật cứng, vội vàng giải thích thêm vài câu.

Thẩm Hạo Khanh không những không bớt giận, trái lại sắc mặt càng thêm sa sầm. Hắn nắm chặt bả vai Khiết Băng, lớn tiếng nói:

“Như thế thì có thể tùy tiện đưa cô đi ăn, rồi cùng nhau đến công viên giải trí sao? Ninh Khiết Băng, cô lại ngang nhiên ở trước mặt tôi nói đỡ cho người đàn ông khác, không phải là đã quên đi thân phận hiện tại của mình rồi chứ?”1

“A… không phải. Chỉ là em thật sự không sao, anh không cần làm lớn chuyện.”





Khiết Băng không hiểu vì sao Thẩm Hạo Khanh phản ứng thái quá như vậy. Nếu hắn biết cô còn cùng Cao Minh Viễn chụp hình cho hoạt động ưu đãi “tình nhân”, sợ rằng hắn còn giận hơn nữa.

Thẩm Hạo Khanh thở mạnh một hơi, quay ngoắt người chuẩn bị rời đi. Hắn hắng giọng, lạnh lùng ra lệnh:

“Ninh Khiết Băng, cho cô mười lăm phút để về nhà. Nếu dám trễ một giây, tối nay ở ngoài đường luôn đi.”1

Khiết Băng tràn trề thất vọng, còn tưởng Thẩm Hạo Khanh đến đón mình. Kết quả vẫn là cô phải tự mình đón taxi để về nhà.

“Hừ! Không phải đón em, vậy anh cất công đến tận đây làm gì chứ?” Cô buồn bực, lẩm nhẩm trong miệng.

Thẩm Hạo Khanh lái xe về biệt thự, hắn nhíu mày suy nghĩ, không ngừng bận tâm về người đàn ông mà Khiết Băng đã gặp ngày hôm nay. Bóng dáng đó, mái tóc bạch kim đặc trưng đó, thật sự rất giống với em trai cùng cha khác mẹ của hắn.

Cao Minh Viễn?

Nhưng mà, hắn ta đang ở Anh, sao có thể xuất hiện ở đây được?