Khiết Băng nằm sấp ở trên giường, khắp người đau âm ỉ không muốn ngồi dậy. Thẩm Hạo Khanh tinh lực dồi dào, chiếm hữu cô suốt cả đêm dài. Đến khi cơ thể Khiết Băng mềm nhũn như cọng bún, ngất lịm đi vì kiệt sức, hắn mới chịu dừng lại.
“Thiếu phu nhân, cô mau dậy đi. Ông nội của cô ghé thăm kìa…”
Cô vừa nghe thấy hai tiếng “ông nội” đã bừng tỉnh. Cô ngồi bật dậy, niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, Khiết Băng phấn chấn hỏi lại dì Lý:
“Ông nội tôi đến đây sao? Mau mau, tôi phải thay quần áo xuống gặp ông.”
Khiết Băng vén chăn, nhanh chóng rời khỏi giường. Bộ dạng khẩn trương lục tung quần áo của cô khiến Lý Lan phải phì cười.
“Thiếu phu nhân không cần vội vả! Thiếu gia, cậu ấy đang ngồi trò chuyện cùng Ninh lão gia ở ngoài phòng khách rồi.”
Cô khẽ gật đầu, nhưng vẫn vội vàng đi thay quần áo. Đã một tháng nay Khiết Băng chưa được gặp Ninh lão gia rồi!
Cô mặc một bộ váy màu trắng tinh, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng. Thoa chút son dưỡng lên đôi môi khô khốc, Khiết Băng ngắm mình trong gương, dùng tay vỗ nhẹ hai má cho thêm sắc hồng.
Khiết Băng nhất định phải che giấu đi khuôn mặt tiều tụy này, tránh để Ninh lão gia nhìn thấy sẽ buồn. Cô biết ông nội có nổi khổ tâm riêng, nên ngày cô kết hôn, ông mới không tham dự.
Dẫu sao thì việc kết hôn với Thẩm Hạo Khanh cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, dù rằng Khiết Băng thật lòng yêu hắn.
Chỉ trách người đàn ông đó sớm đã quên mất cô rồi! Quên đi cô bé năm nào, cùng hắn ngồi dưới gốc cây hoa tử đằng, hẹn ước…
“Ông nội, ông đến lâu chưa…”
Khiết Băng cười tươi rạng rỡ, bước nhanh xuống cầu thang. Nhìn thấy Ninh lão gia, cô vội lao tới, ôm chầm lấy ông.
“Ông cũng vừa mới đến thôi. Khiết Băng, con vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, con khỏe lắm. Ông nội, con nhớ người quá!”
Khiết Băng ôm chặt ông nội thêm một cái, rồi mới chịu buông tay ra. Cô vừa ngủ dậy, cái bụng nhỏ cứ sôi lên ọc ạch vì đói. Ninh lão gia cười hiền từ, xoa đầu cô cháu gái, bảo cô mau đi ăn sáng.
“Nghe lời ông, đừng để bụng bị đói! Ông nội ngồi ở đây nói chuyện với Hạo Khanh là được rồi.”
Khiết Băng đành nghe lời ông, xuống phòng bếp tìm thứ gì để lót dạ.
Ninh lão gia uống một ngụm trà nóng, nét mặt điềm tĩnh quan sát chàng trai ngồi ở phía đối diện. Ông hắng giọng, nói:
“Cậu Thẩm, tôi nghe nói hôm qua Khiết Băng bị ngất xỉu phải vào bệnh viện. Chuyện này là thế nào?”
Thẩm Hạo Khanh thoải mái ngả người ra đằng sau, dựa vào lưng tựa của ghế sofa. Hắn vắt chéo chân, nhịp nhàng đệm mũi giày xuống sàn nhà. Thái độ của hắn đầy cợt nhã, hoàn toàn không có ý tôn trọng bậc tiền bối của mình.
“Có tin tức của Khiết Quỳnh chưa? Hình như cô ấy đi nghỉ dưỡng hơi lâu rồi nhỉ?”
“Cậu…” Ninh lão gia tức giận không nói nên lời. Ông đang hỏi hắn chuyện của Khiết Băng, vậy mà cái tên này…
Thẩm Hạo Khanh lấy Khiết Băng rồi, sao hắn còn dám tơ tưởng đến Khiết Quỳnh? Ninh lão gia tức giận, đứng phắt dậy cầm cây gậy batoong chỉ vào mặt hắn:
“Cậu Thẩm, cậu nên nhớ Khiết Băng mới là vợ của cậu. Người cậu cần quan tâm, đối xử tốt là con bé đó, chứ không phải chị gái của nó.”
Hắn hất mạnh cây gậy ra, nhún vai khinh thường. Thẩm Hạo Khanh lấy Khiết Băng về để trút giận, thì yêu thương cái nỗi gì?
“Người tôi quan tâm chỉ có mình Khiết Quỳnh mà thôi. Ông nội yêu quý, nếu ông không muốn nhà họ Ninh gặp bất cứ phiền toái gì, vậy phiền ông khuyên cô ấy về nhanh nhanh một chút.”
“Cháu gái cũng đã được gặp rồi, không còn vấn đề gì nữa thì ông về đi. Dì Lý, mau ra tiễn khách.”
Ninh lão gia cứ thế bị Thẩm Hạo Khanh đuổi về. Ông giận tím mặt, cất công đến tận đây còn chưa kịp nói với cháu gái được mấy câu. Khiết Băng ăn vội bữa sáng, lúc chạy lên phòng khách đã không thấy ông đâu nữa.
Hỏi dì Lý mới biết ông đã về, Khiết Băng buồn tiu nghỉu. Cô ra ngoài vườn ngồi xích đu hóng mắt, mắt cứ hướng về phía tán cây hoa tử đằng, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Càng nhớ, cô càng thấy đau lòng. Đặc biệt là khi nghĩ đến Thẩm Hạo Khanh, trái tim cô cứ đập loạn xạ cả lên, đôi mắt to tròn ươn ướt nước.
“Haizz, mình phải làm sao đây? Hạo Khanh, tại sao anh lại trở nên như vậy?”
Khiết Băng đạp mạnh chân xuống đất, lấy đà đung đưa chiếc xích đu thật cao. Đầu óc cô rối bời, lúc bất cẩn buông hai tay khỏi dây vịn, ngã nhào ra đất.
“Ui cha…”
Đầu gối cô trầy cả một mảng lớn, rơm rớm máu tươi. Khiết Băng ôm lấy chân mình, thổi phù phù cho đỡ đau.
Bất chợt có một cánh tay chìa ra trước mặt, cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú không mang chút biểu cảm kia, khẽ giật mình.
“Muốn ngồi mãi ở đó sao?” Thẩm Hạo Khanh cất lời.
Khiết Băng run run đưa tay về phía hắn. Thẩm Hạo Khanh nắm lấy, kéo mạnh cô lên, nhào vào trong lòng mình.
Tim cô đập mạnh liên hồi, tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Cô loạng choạng mấy bước, rồi mới đứng thẳng lên được.
“Hạo Khanh, cảm… cảm ơn anh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như trái cà chua chín, khóe môi bất giác mỉm cười . Bộ dạng này thu về tầm mắt của Thẩm Hạo Khanh lại trở nên ngu ngốc vô cùng.
Hắn đẩy Khiết Băng ra, đưa tay phủi nhẹ vạt áo trước ngực. Ban nãy Thẩm Hạo Khanh có thể nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp từ cô gái kia, nhưng trạng thái đó của cô, là vì cái gì?
Vì nhất thời hoảng sợ? Hay còn có nguyên do khác?
Thẩm Hạo Khanh đút tay vào túi quần, quay lưng lại phía cô gái nhỏ. Dường như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phượng sắc bén khẽ nheo lại, hai cánh môi mỏng dần trở nên cong vuốt.
“Ninh Khiết Băng, cô tốt nhất đừng bao giờ rung động trước tôi. Bằng không, hậu quả cô tự chịu!”