Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 9: Chúng ta làm một ván cược đi!



Khiết Băng ngồi ở một góc giường, chật vật bôi thuốc sát trùng vào vết thương ở đầu gối. Dạo này đầu óc cô cứ như treo ngược trên cành cây cao tít, đụng đến chuyện gì cũng chẳng nên hồn.

“Thiếu phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”

Dì Lý bưng bát thuốc bổ vào phòng, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường. Khiết Băng nhìn thấy bát thuốc nóng còn hơi khói, cổ họng bỗng nghẹn cứng lại.

“Thuốc? Lại là thuốc tránh thai sao?”

Dì Lý sững người, bối rối quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn cô gái nhỏ. Bà mấp máy môi, định giải thích thì Thẩm Hạo Khanh đi vào.

“Không phải. Nó là thuốc bổ, tôi không bảo bà ấy thêm thuốc tránh thai nữa.”

Khiết Băng không dám tin lời Thẩm Hạo Khanh nói, cô chỉ nghĩ hắn đang lấp liếm mọi chuyện. Dù sao thứ này cũng chẳng tốt lành gì, Khiết Băng cự tuyệt, nhất quyết không uống.

“Tôi rất khỏe, hoàn toàn không cần thứ này để bồi bổ cơ thể đâu.”

Thẩm Hạo Khanh nhíu mày, nheo mắt nhìn qua Khiết Băng từ trên xuống dưới một lượt. Thân hình gầy khô thế kia còn nói mình rất khỏe? Cô cảnh giác như vậy là sợ hắn hạ độc vào thuốc sao?

“Uống nhanh đi. Đừng có ý nghĩ chống đối tôi!”

Hắn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi cô bưng bát thuốc kia lên. Dì Lý thấy tình hình căng thẳng, chỉ biết đứng ở một bên, không dám hé răng nửa lời.

Khiết Băng hậm hực cầm bát thuốc, một hơi uống cạn. Thôi mặc kệ, xem như cô miễn cưỡng tin hắn không lừa mình vậy.

Dì Lý mang bát thuốc ra ngoài, Thẩm Hạo Khanh vẫn ở trong phòng. Hắn ngồi bên ghế sofa, tiện tay rút đại một quyển tạp chí để đọc.

Khiết Băng quan sát từng cử động nhỏ của người đàn ông kia, lồng ngực phập phồng, nặng nề một cách khó chịu. Mấy ngày qua cô suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cứ nhún mình cam chịu không phải là cách hay. Chi bằng cô liều lĩnh một lần, đánh cược với Thẩm Hạo Khanh!

“Hạo Khanh, chúng ta làm một ván cược đi!”

Cứ tưởng hắn sẽ không quan tâm đến, nào ngờ Khiết Băng vừa dứt lời, Thẩm Hạo Khanh đã buông quyển tạp chí xuống, xoay người về phía đối diện với cô. Hắn nghiêm túc hỏi:

“Muốn cược cái gì?”

“Tình yêu của anh!” Khiết Băng không chút do dự mà đáp lại.

Thẩm Hạo Khanh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, lần này hắn thật sự bị Khiết Băng làm cho bất ngờ. Vừa mới nãy ở ngoài vườn hoa, không phải hắn đã cảnh cáo cô rồi sao? Cô gái này lại ngang nhiên bỏ ngoài tai lời hắn nói, thật đáng ngưỡng mộ!



“Cô chắc chứ? Hay là ban nãy bị ngã xích đu đến độ đầu óc ngu muội rồi?”

Khiết Băng thở mạnh một hơi, siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Bị Thẩm Hạo Khanh khiêu khích, cô càng có thêm động lực.

“Chắc chắn! Thẩm Hạo Khanh, cho tôi một tháng, tôi sẽ khiến anh yêu tôi.”

Không chỉ hắn, mà ngay cả Khiết Băng cũng nghĩ đầu óc mình thật sự có vấn đề. Một tháng quá ngắn ngủi, cô có thể làm được sao?

Thật hoang đường!

Khẩu khí cũng lớn lắm! Vậy Thẩm Hạo Khanh sẽ chờ xem cô sẽ làm nên trò trống gì.

“Được, một tháng thì một tháng. Nếu như tôi vẫn không rung động, đến lúc đó, cô dọn đồ cút khỏi đây luôn đi.”

Nói xong, hắn rời khỏi phòng. Khiết Băng lại tiếp tục chép miệng, thở dài. Người đàn ông mặt lạnh như tảng băng này, cô thật sự có cách khiến hắn khuất phục dưới chân mình ư?

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô lấy quyển sổ nhỏ, bắt đầu lập kế hoạch tác chiến.

Khiết Băng ăn trưa một cách qua loa, rồi suốt một buổi chiều ngồi lì ở trong phòng. Nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối cùng cô quyết định thu thập thêm thông tin từ phía Sở Trạch.

Trước tiên phải tìm hiểu rõ hơn về con người hiện tại của Thẩm Hạo Khanh một chút. Mà dò hỏi từ bạn tốt của hắn là một sự lựa chọn không tồi!

Lần trước Sở Trạch có cho cô số điện thoại của anh. Khiết Băng liền gọi cho anh, hẹn gặp mặt.

Sở Trạch đang vui chơi cùng mấy em chân dài ở hộp đêm nổi tiếng nhất, nhì ở thành phố S. Anh nói khéo vài câu, hẹn Khiết Băng khi khác sẽ gặp mặt. Nhưng cô đang rất gấp, bèn năn nỉ anh dành cho mình một chút thời gian.

Ai đó bất đắc dĩ phải gửi địa chỉ của hộp đêm sang cho cô. Sở Trạch thầm nghĩ một cô gái nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ không dám bén mảng đến những nơi như thế này.

“Anh nói trước ở đây phức tạp lắm. Em tốt nhất không đến thì tốt hơn.”

Khiết Băng đâu thèm quan tâm lời Sở Trạch. Cô sửa soạn quần áo, bắt taxi phi nhanh đến hộp đêm kia.

Vào bên trong, cô thật sự bị choáng ngợp trước sự rộng lớn của nó. Người đông nườm nượp, tràn trề năng lượng mà nhún nhảy theo nhạc. Khiết Băng che hai lỗ tai lại, đưa mắt quan sát xung quanh, khó khăn lắm mới nhìn thấy Sở Trạch.

“Sở Trạch!”



Cô gọi lớn, anh ngồi ở đằng kia vẫn không nghe thấy. Hai tay ôm ba cô, Sở Trạch khiến cô há hốc miệng vì sốc.

Thẩm Hạo Khanh, chắc hắn sẽ không lăng nhăng như vậy đâu nhỉ?

“Này, Sở Trạch!”

Khiết Băng gọi thêm lần nữa, rồi bước nhanh đến chỗ anh đang ngồi. Sở Trạch đang nhấm nháp ly rượu vang đỏ, vừa nhìn thấy cô liền phun hết ra.

Ặc!

“Khiết… Khiết Băng, em đến đây thật à?”

“Sao thế? Chúng ta đã hẹn nhau từ trước rồi mà.”

Sở Trạch cứng họng, chịu thua cô gái nhỏ. Cô tìm anh gấp như vậy, hẳn là phải có chuyện quan trọng.

Mấy cô gái kia rời đi, nhường chỗ ngồi cho Khiết Băng. Cô không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính, lấy giấy bút ra tỉ mỉ hỏi Sở Trạch từng câu.

Về sở thích, thói quen của Thẩm Hạo Khanh. Còn có mẫu bạn gái lý tưởng của hắn, cô đều hỏi qua.

Anh dở khóc dở cười, không tình nguyện nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời hết mấy câu hỏi của Khiết Băng. Sở Trạch còn tưởng cháy nhà đến nơi rồi, ai ngờ cô chỉ đến đây hỏi anh mấy cái vặt vãnh đó.

“Sở Trạch, tôi quyết định rồi. Trong vòng một tháng, tôi sẽ khiến Thẩm Hạo Khanh yêu mình.”

Phụt!

Một lần nữa, Khiết Băng thành công làm anh bị sặc rượu.

“Đùa hả? Trong vòng một tháng, em khiến cậu ta yêu em được thì tôi đi bằng đầu!”

“Được, vậy anh chuẩn bị đi bằng đầu đi.” Cô quả quyết đáp lại.

Cũng đã muộn, Khiết Băng không muốn nán nơi này quá lâu. Hỏi xong những điều cần thiết, cô cảm ơn anh rồi bắt taxi về.

“Tôi sẽ chờ xem thế nào. Nếu em thật sự làm được, tôi sẽ đi bằng đầu…”

Ừ thì bằng đầu… gối!