Gameshow Vô Hạn

Chương 56: 56




Ngày hẹn hò, hai người hẹn gặp nhau ở phố đi bộ.
Tề Viễn vừa chuẩn bị quần áo, vừa lẩm bẩm: "Lẽ nào Giai Giai sẽ mặc quần bò, đi dép lê đến..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Tề Viễn cảm thấy đây chính là hiện thực.

Anh chấp nhận số phận, thở dài, tỉ mỉ chọn một bộ trang phục rồi đi ra ngoài.
Đến phố đi bộ, Tề Viễn hơi ngạc nhiên, một hình bóng quen thuộc đang đứng đằng xa đợi mình.

Chỉ là...!người đó mặc một chiếc váy chữ A đầy những bông hoa nhỏ, chân đi xăng đan cao gót màu trắng, xinh đẹp đến mức anh không nhận ra.
Tề Viễn nhìn hơn nửa ngày, mới dám xác định đó là bạn gái của mình.
Hứa Giai đến sớm hơn thời gian hẹn mười lăm phút, lẳng lặng đứng chờ.
Bỗng nhiên, có một tên nhóc không quen không biết đi ngang qua cô, nhét vào tay cô một tờ rơi, sau đó ngượng ngùng chạy đi.
Hứa Giai nghĩ thầm, chẳng lẽ là học sinh đi phát tờ rơi? Cô nhìn xuống tờ giấy trên tay, thấy phía sau tờ rơi có một dãy số, rất giống số điện thoại.
Lúc này Hứa Giai mới chậm chạp phát hiện ra, hình như người ta muốn làm quen mình.
Trong khi cô còn ngốc nghếch đứng đó thì bạn trai chính thức của cô đen mặt đi tới, giật tờ rơi kia ném vào thùng rác, lời lẽ chính nghĩa tỏ vẻ: "Chúng ta không đi du lịch".
Đúng, mặt trên tờ rơi kia chính là đang quảng cáo các tour du lịch...
"Đến rồi à?" Hứa Giai cười chào hỏi, không hề quan tâm đến tờ rơi mới bị vất đi.
Sắc mặt Tề Viễn khá hơn, len lén liếc nhìn bạn gái, sau đó lại làm bộ như không có việc gì.

Nhưng chẳng qua được bao lâu, anh lại không nhịn được, đổi hướng ánh mắt ngắm một cái, xong rồi lại lén lút dời mắt đi.

Sau đó lại muốn ngắm tiếp...
"Đẹp không?" Hứa Giai cười hì hì xích lại gần.
Tề Viễn ho nhẹ một tiếng, giả bộ mình rất bình tĩnh, sau đó hững hờ hỏi thăm: "Sao lại mặc thành thế này?"
"Hẹn hò mà, dù sao cũng phải ăn mặc đẹp một chút".

Hứa Giai đúng tình hợp lý trả lời.
"Trước giờ chưa thấy cậu mặc thế bao giờ".

Tề Viễn cảm thấy miệng mình hơi khô, lựa lời để nói.
"Vì vội kiếm tiền".

Hứa Giai nói sự thật, dù sao cô cũng là cô gái chỉ thích ngắm số tiền trong tài khoản ngân hàng.
"Đi thôi, đi xem phỉm".


Tề Viễn tự nhiên khoác tay qua người bạn gái, thuận tiện che kín ánh mắt của người qua đường.
Xem phim, ăn cơm, dạo phố, sắp xếp đầy đủ hành trình, hai người họ đi chơi cả ngày, chạng vạng tối mới về nhà.
Hứa Giai than thở: "Đi chơi cùng nhau thật vui, lần sau lại đi nữa nhé".
Tề Viễn cười cười, "Lần sau hẹn không bằng cùng ở nhà xem phim đi".
"Cũng được." Hứa Giai vô cùng vui vẻ đồng ý.
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, ai về nhà nấy.

Một giây sau, nụ cười của Tề Viễn vụt tắt.

Trong đầu anh nghĩ, lần sau lại đi nữa ư? Sao có thể! Đưa người đi dạo một vòng, anh còn nghi ngờ chính mình sẽ bị đào góc tường mất đấy.
**
Thời gian yên bình trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái, trò chơi mới lại sắp bắt đầu.
Ánh sáng trắng lóe lên, Hứa Giai tiến vào trò chơi.

Cô quét mắt nhìn một vòng, phát hiện đều là người quen – lần lượt là Tề Viễn, Nhạc Lâm, Tiểu Doãn, Tiểu Dương.
Chẳng lẽ đây là Tập đặc biệt: Người quen? Hứa Giai không kìm được, trong đầu hiện lên suy nghĩ này.
Chữ to màu vàng kim bắt đầu thông báo quy tắc.
"Hoan nghênh người chơi đến với Game show vô hạn.".

||||| Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh |||||
"Trò chơi vòng này chính là Tập đặc biệt: Đồng đội.

Tổng cộng có mười người chơi, trong đó người chơi số 1 đến số 5 là đội đen, số 6 đến số 10 là đội trắng."
"Khi trò chơi bắt đầu, đội đen đội trắng có một trăm điểm.

Tiếp theo sẽ có ba vòng trò chơi diễn ra, hai đội cùng đặt cược.

Nếu đội bạn chiến thắng, số điểm cược của đội bạn tăng gấp đôi, nếu đội bạn thất bại, tất cả số điểm cược của đội bạn sẽ bị mất.

Ba vòng trò chơi kết thúc, đội nào có điểm số cao hơn sẽ giành chiến thắng".
"Chú ý 1: Ba vòng thi các đội chỉ có thể đặt cược 100 điểm (tức là số điểm được thưởng không thể dùng đặt cược)".
"Chú ý 2: Chỉ có thể cược cho đội mình chiến thắng.


Nếu không chắc chắn chiến thắng, đội bạn có thể không đặt cược".
"Chú ý 3: Trước khi các vòng trò chơi diễn ra, hệ thống sẽ tuyên bố người dự thi và quy tắc trò chơi.

Các đội chơi sẽ có mười phút thương lượng, sau đó tiến hành đặt cược".
"Chú ý 4: Đội thắng lợi sẽ nhận được phần thưởng 400.000 tệ".
"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng."
Hứa Giai ngắm nhìn bốn phía, phát hiện danh sách thành viên như sau ——
Số 1, Tề Viễn.
Số 2, Hứa Giai.
Số 3, Tiểu Dương.
Số 4, Nhạc Lâm.
Số 5, Tiểu Doãn.
Số 1 đến số 5 là thành viên đội đen.

Nói cách khác, trong trò chơi lần này, 5 người bọn họ là một nhóm.
Tề Viễn bên cạnh lẩm bẩm: "Toàn là những gương mặt quen thuộc".
Sau đó anh giới thiệu đối thủ cho đồng đội: "Số 6, Quốc Đống, giá trị sức mạnh cao, đầu óc không tốt cho lắm.
Số 7, Lâm Đông Dương, có chút khôn vặt, nhưng cũng chỉ có thế.
Số 8, Lâm Hi, người này là người đáng lưu ý, chỉ số thông minh rất cao.
Số 9, Chu Duyệt, thực lực cũng không tồi, có thể tính trên mức trung bình.
Số 10, nữ sinh đeo kính kia không quen".
Tiểu Doãn kinh ngạc nhìn qua, "Anh ở Game show vô hạn bao lâu rồi? Sao anh biết nhiều người thế?"
Tề Viễn khiêm tốn nói, "Đã từng đọ sức, từng lừa người ta thôi mà".
Tiểu Doãn, "..."
Hứa Giai nghĩ hai người này có lẽ không quen nhau, nên cô đứng ra giới thiệu người bên đội mình một lần.
Hai bên còn đang nói chuyện, trò chơi đã chính thức bắt đầu.
Chữ to vàng kim tiếp tục giới thiệu: "Trò chơi vòng đầu tiên – lau bảng, người chơi tham gia: Tất cả người chơi.

Mỗi đội có hai người chơi cầm giẻ lau bảng phòng ngự, ba người chơi dùng phấn tấn công".
"Nếu người chơi viết chữ số bất kỳ xuống, ba giây không bị xóa đi thì người chơi mang số đó bị loại".

(Ví dụ Hứa Giai viết xuống Số 6, ba giây sau đội kia chưa lau chữ này đi thì người chơi số 6 bị loại)
"Trò chơi chia thành ba trận đấu, đội thắng hai trận trước sẽ là đội chiến thắng.


Mời hai đội chơi đặt cược, thời gian thương lượng là năm phút".
Chữ viết mới hiện xong, đồng hồ cát đã bắt đầu đếm ngược.
Thời gian trao đổi có hạn, Hứa Giai bắt đầu nói suy nghĩ của mình trước: "Tôi cảm thấy vòng này chúng ta có thể cược lớn.

Bởi vì nếu xét giá trị sức mạnh thì chúng ta chiếm ưu thế".
"Hệ thống nói dùng giẻ lau bảng làm đồ phòng ngự, phấn viết để tấn công, nhưng chắc chắn là sẽ có xảy ra va chạm, có thể xem trò chơi này chính là kéo bè kéo lũ đánh nhau".
"Tề Viễn từ nhỏ đã học võ, có thể giữ được hai người.

Hai cô gái trong đội chúng ta đều từng tập luyện, sẽ không cản chân người khác".
Cô vừa nói xong, Tề Viễn gật đầu, đồng tình: "Chặn hai người không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho tôi".
Nhưng đối với chuyện này, Nhạc Lâm lại có cái nhìn khác biệt: "Tôi sợ mình sẽ cản chân mọi người, bởi vì tôi chỉ là một trí thức yếu đuối".
Hứa Giai không lo lắng, tùy tay giao việc: "Bên kia chắc chắn cũng có người làm vướng chân, chưa chắc anh đã thua".
Dừng một chút, cô lại dùng rất giọng điệu nghiêm túc nói, "Nếu không được nữa thì anh đi đối phó với con gái đội trắng đi".
Nhạc Lâm, "..."
Mặc dù hắn biết sắp xếp như thế rất hợp lý, nhưng nghe vào trong tai vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Ngoài dự đoán, ánh mắt Tiểu Doãn lóe sáng, chậm rãi nói: "Tôi cũng phản đối cược lớn".
"Vì sao?" Hứa Giai buồn bực.
"Tôi sợ bị kéo xuống nước".

Tiểu Doãn nói thẳng không hề e dè: "Tôi không trông cậy người giỏi kéo mình, những người khác nằm không cũng thắng, tôi chỉ mong đội đen không lập tức thua đến không lật người nổi".
Cược lớn thắng nhanh nhưng thua cũng nhanh, rất kích thích.

Nhưng lỡ đâu có gián điệp quấy rối thì cả đội xong luôn.

Vì thế, Tiểu Doãn nhất quyết không nghe theo ý kiến của Hứa Giai.
Hứa Giai hơi bất đắc dĩ.

Cô rõ ràng là người tốt, thật lòng thật dạ đưa ý kiến cho đối phương, đáng tiếc không ai cảm kích, còn phòng cô như phòng cướp.
Tiểu Doãn ra bộ dân chủ, "Đây là trò chơi đồng đội, nếu có tranh cãi thì cùng bỏ phiếu.

Tôi cảm thấy cược lớn không tốt, ai đồng ý giơ tay".
Ba cánh tay giơ lên, theo thứ tự là Nhạc Lâm, Tiểu Doãn, Tiểu Dương.

Ba người này vừa liếc nhìn nhau đã đạt thành một mặt trận thống nhất.
Hứa Giai tức bật cười.

Cô chỉ ước gì mình là gián điệp, như thế đám người này không còn là đồng đội, cô có thể lừa chết họ.
Tề Viễn thì than thở trong lòng, không hổ là bạn gái mình, bị người xa lánh y như mình vậy.
Tề Viễn đề nghị: "4-3-3 thì sao? Nếu mọi người lo có người giở trò thì chia đều điểm ra.


Chúng ta đã biết quy tắc trò chơi đầu tiên, nắm chắc thắng lợi, cho nên đặt cược thêm mười điểm, có vấn đề gì không?"
Tiểu Doãn nghĩ nghĩ, đồng ý, "Được."
Lúc đồng hồ cát sắp chảy hết, năm người cũng thỏa thuận xong số điểm cược.
Hứa Giai rất tò mò: "Nghi ngờ tôi là gián điệp, có phải mọi người không định cho tôi ra sân?"
"Sao có thể?" Tiểu Doãn cười dối trá, "Nhường cô lên tấn công là được mà".
Ý cô nàng là, công việc phòng ngự quan trọng không liên quan đến cô.
Công dân tốt Nhạc Lâm báo cáo: "Tề Viễn này là người yêu của Hứa Giai".
"Ồ...!thế thì..."
Tiểu Doãn vừa định chỉ đạo mọi người, Hứa Giai đã cười lạnh, cắt ngang: "Nếu có gián điệp thật thì cũng có thể là cô hoặc bất cứ người nào khác trong đội.

Cô và Tiểu Dương có quan hệ tốt, để hai người cùng phòng ngự tôi không an tâm.

Ai biết được hai người có nhường đội kia hay không?"
"Vậy tôi và Tiểu Dương phòng ngự, ba người khác tấn công, có được không?" Tề Viễn đề nghị.
Sắp xếp này cho thấy tinh thần ai cũng đáng nghi ngờ, ai cũng phải cảnh giác của cả đội.
Nhạc Lâm tán thành "Tôi thấy được".
Trận đấu đầu tiên bắt đầu.
Hai tay Tiểu Dương cầm giẻ lau bảng, nghiêm túc chờ đợi.
Tề Viễn xắn tay áo, lúc nào cũng sẵn sàng dùng sức mạnh khống chế kẻ địch.
Ba người khác cẩn thận tránh đối thủ, nhanh chóng chạy về bảng đen.
Cùng lúc đó, Lâm Đông Dương, Chu Duyệt, nữ sinh đeo kính của đội trắng cũng tấn công, Quốc Đống (số 6) cùng Lâm Hi (số 8) canh giữ trước bảng.
Người phát động tấn công đầu tiên là người phòng thủ.
Tiểu Doãn lẻn đến góc trái bảng đen, viết "Số 6" xuống, nhưng nhanh chóng bị Quốc Đống lau đi.

Cô nàng chưa từ bỏ ý định, nhảy lên góc cao bên trái viết, ai ngờ Quốc Đống duỗi tay ra, lại lau sạch.
Hứa Giai và Lâm Hi đối mặt, cô ngáng chân làm đối phương vấp ngã, sau đó cùng Nhạc Lâm điên cuồng viết lên bảng.
Hai người họ đã phân công sẵn, Hứa Giai viết "Số 8", Nhạc Lâm viết "Số 6".
Quốc Đống phát hiện chuyện lớn không ổn, nhanh chóng mang giẻ lau đến lau sạch.

Nhưng mới lau được chữ Số 6 thì Nhạc Lâm không nói hai lời đã ôm chặt lấy hắn, không cho hắn đến gần nữa.

Mặc dù Quốc Đống rất khỏe, có thể kéo Nhạc Lâm đang ôm mình theo sau, nhưng đáng tiếc, giãy dụa chưa xong thì ba giây đã hết, Hứa Giai thành công loại bỏ số 8 (Lâm Hi).
Sau khi bị loại người chơi không thể tham gia phòng ngự, tấn công, chỉ có thể ngồi xổm một bên chờ.

Lâm Hi đứng lên, chậm rãi đi sang bên, khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ – cho dù anh ta có IQ cao, thì sức mạnh lại không ra gì.

Đây chính là chuyện không thể nào làm khác, anh ta cũng tuyệt vọng lắm..